Ba người nhìn theo hướngĐộc Cô Sương chỉ.
“Ủa, giống nhũ mẫu quá?”
“Đúng rồi, chính là nhũ mẫu, mọi người xem, tiểu tử bên cạnh người có phải TiểuNgũ không?”
“Không sai, xác thực đúng là Tiểu Ngũ.”
“Đi, chúng ta đi cứu họ ra ngoài.”
Theo kế hoạch, lão Tam cùng lão Đại lưu lại giúp hai người kia đối phó nam nhânmặc áo đen đeo mặt nạ, còn lão Nhị cùng lão Tứ cứu Hướng Tiểu Vãn cùng TiểuNgũ.
Trong lúc đánh nhau, thân thể Bạch Bàn Bàn lại bị Hắc diệu đả thương làm chochảy máu, ông nhìn chằm chằm Hắc Diệu, gương mặt lạnh như băng. “Hừ, ngươi muốnchết, dám phá hư da của gia gia ta, xem chiêu.”
Đôi mắt lạnh như băng chợt lóe, sát chiêu bén nhọn chống lại chiêu thức củaBạch Bàn Bàn.
Hai người lúc này đều là so chiêu, Kim công công sớm đã bị Hắc Diệu đả thương,đang thở bên cạnh.
Ông thấy Bạch Bàn Bàn gặp nguy hiểm, đang định tung người xông vào, lại bị bóngdáng nho nhỏ kéo lại.
Quay đầu lại nhìn, Kim công công ngây ngẩn cả người. Một tiểu quỷ mang mặt nạ?
“Ai, lão đầu à, để con qua giải quyết cho.” Độc Cô Ly khẽ mỉm cười với Kim côngcông, giọng nói bình thản khiến cho Kim công công sửng sốt.
Chuyện gì đang xảy ra? Tên tiểu quỷ này là ai?
“Lão đầu, ông bị thương rồi, cũng đừng cậy mạnh, để cho tại hạ đỡ ông đi.” saulưng Kim công công, vang lên một giọng nói.
Kim công công vừa quay đầu qua, lại là một gã tiểu quỷ mang mặt nạ, nhìn chiềucao người này đoán tuyệt đối không quá mười tuổi.
“Các con là ai?” Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582898/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.