Hắc Diệu mặt lạnh nhưbăng, xách theo Độc Cô Ly và Độc Cô Phi nhìn cũng không nhìn Bạch Bàn Bàn vàKim công công một cái, tung người chạy về phía chính điện.
Bạch Bàn Bàn và Kim công công phía sau hắn nhìn nhau, Kim công công bất mãnthầm nói: “Mẹ nó, đánh không lại bỏ chạy, còn là anh hùng hảo hán gì, có ngonđại chiến 300 hiệp với lão tử nè.”
Bạch Bàn Bàn liếc ông ta một cái. “Biến thái chết được, ông kêu bậy cái gì, cóbản lãnh sao mới vừa rồi không lên tiếng đi, sao lại không động thủ?”
“Cái gì?” Kim công công chỉ chỉ chính mình. “Này, mập mạp chết bầm, ông dám nóivừa rồi Lão Tử không động thủ? Nếu Lão Tử không động thủ, thương thế này có thểở trên người Lão sao?”
“Tốt lắm tốt lắm, đã đến lúc này ông còn gây với ta, đi thôi, chúng ta trở vềđi thôi.”
Vậy mà, vào lúc hai người xoay người, một mạt bóng dáng nhanh như quỷ mị nhẹnhàng nhảy xuống, trong nháy mắt khiến hai người kinh ngạc, bóng đen kia trựctiếp điểm lên huyệt đạo của hai người, ánh mắt lạnh lùng tinh thâm kia, làmBạch Bàn Bàn và Kim công công đều có chút chấn động.
Ông ta, sao lại là ông ta?
Làm sao có thể, ông ta rõ ràng đã chết, trời ạ, người này vẫn còn sống trênđời?
Trong chánh điện, Hướng Tiểu Vãn và Độc Cô Hoa bị Thiên Tử an bài ở trongphòng.
Thiên Tử an trí tốt cho hai người rồi, bảo thủ vệ coi chừng, liền rời cốc traxét tình thế.
Hướng Tiểu Vãn ngồi trên ghế, thần sắc hơi trầm xuống, làm như đang suy tư cáigì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582899/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.