Độc Cô Diễm ngẩng đầunhìn ba đứa con một cái, vô lực khoát tay áo, nói với ba đứa con vốn đã mệtmỏi, lại vẫn ở lại cùng với hắn: “Các con cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉngơi đi, phụ thân sẽ ở với nhũ mẫu.”
Độc Cô Phi đang muốn nói không cần, lại bị Độc Cô Sương lôi đi.
Độc Cô Ly đi cuối cùng đóng cửa lại.
“Này, ta nói lão Tứ, muội kéo huynh làm chi, huynh muốn ở cùng nhũ mẫu.” Độc CôPhi bất mãn kêu la.
Độc Cô Sương lau nước mắt, hung hăng liếc mắt. “Huynh nghĩ rằng chúng ta muốnrời đi à, nhưng huynh không thấy dáng vẻ phụ thân rất thống khổ sao, phụ thân ởtrước mặt chúng ta không dễ biểu hiện rất khó chịu, chúng ta rời đi, cho phụthân một cơ hội phát tiết, hơn nữa, thời gian phụ thân và nhũ mẫu ở chung khôngcòn nhiều lắm, sao không thức thời chút.”
“Phi, phi, phi, cái gì gọi là thời gian phụ thân và nhũ mẫu ở chung không cònnhiều lắm, lão Tứ muội đừng nói lung tung.” Độc Cô Phi liên tiếp thối vài câu.Trong lòng thầm nói, tốt linh, xấu không linh.
Độc Cô Ly cắt đứt lời nói của hai người bọn họ. “Được rồi, các đệ muội đừng gâysự nữa, để cho phụ thân lẳng lặng cùng nhũ mẫu đi, chúng ta trở về thôi.”
Sau khi ba đứa rời đi, tất cả lại an tĩnh trở lại.
Bên trong phòng, Độc Cô Diễm lẳng lặng dùng mặt vuốt ve tay Hướng Tiểu Vãn,trong lòng mơ hồ có đau nhói.
Hắn nghiêng mặt, thâm tình lẩm bẩm. “Vãn nhi... Nàng là trân bảo trời cao bancho ta, ta sẽ không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582856/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.