Ba đứa vừa nghe xong,cũng quay đầu lại nhìn.
Nhưng ở trong cái hẻm nhỏ sâu kia, không có bóng ai cả.
Độc Cô Ly khẩn trương tự lẩm bẩm: “Mới vừa rồi Tiểu Ngũ còn ở cùng một chỗ vớichúng con mà, chẳng lẽ nó không chạy theo.”
Độc Cô Khuynh cũng rất lo lắng: “Hay là tiểu Ngũ bị người áo đen kia bắt đirồi?”
Độc Cô Phi phủi tay: “không thể nào, tiểu Ngũ thông minh như vậy, người áo đenkhông thể nào bắt được nó.” Mặc dù là nói như thế, nhưng nó cũng sợ run người.
Hướng Tiểu Vãn nghe lời 3 đứa nhóc nói, sắc mặt khẽ biến, nàng đứng lên, chạyvề phía con hẻm, quay đầu nhìn Huyền Thanh nói: “Bảo vệ ba vị thiếu gia hồi phủtướng quân.”
Huyền Thanh sửng sốt, sau đó gật đầu. Phái thêm bốn hộ vệ định đưa ba đứa bọnchúng trở về, nhưng lại bị ba đứa lên tiếng phản đối.
“Chúng con sẽ không trở về, chúng con muốn cùng nhũ mẫu đi tìm tiểu Ngũ.” Bađứa nói xong, vọt lẹ vào con hẻm.
Huyền Thanh cùng đám người thấy vậy, tung người bay theo, ở trạng thái bảo vệbọn họ tốt nhất.
Đi qua cái sân đổ nát, bọn họ đi về phía hoa có độc.
Nhưng ngay khi bọn họ đến nơi thì nơi đó trống trải, chẳng có loài hoa độc kỳquái nào.
Lão Đại cau mày: “Không thể nào, rõ ràng đóa hoa kia vừa mới ở chỗ này.”
Lão Nhị: “Hình như vừa có người tới nơi này. Mọi người xem.” Hắn chỉ vào dấuvết mơ hồ trên đất, ngoại trừ bốn dấu chân nhỏ của bọn chúng, hình như còn cólưu lại một dấu chân người lớn, mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582855/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.