Trước kia Độc Cô Hoa cóchút sợ hãi đối với người áo đen này, nhưng hơn 1 năm âm thầm sống chung với y,cậu cùng người áo đen dần dần nảy sinh tình cảm phụ tử.
Mà hơn 1 năm qua, người áo đen đối xử rất tốt với cậu, có khi cậu còn suy nghĩ,rốt cuộc là Độc Cô Diễm hay người áo đen kia mới là cha ruột của cậu.
Đối với loại suy nghĩ này, chính cậu cũng giật mình.
Giờ phút này, Độc Cô Hoa ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn đôi mắt của người áo đen, đôimắt kia, dường như là sâu thẳm, có chút bi thương, nhẹ nhàng câu hồn người.
Người áo đen thấy Độc Cô Hoa đang nhìn mình, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn.Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Độc Cô Hoa, khuôn mặt yêunghiệt kia có thể nói là hoàn mĩ, cho dù nhìn thấy cái gì, cũng khiến mình antâm.
“Hoa nhi, sư phụ đối xử với con rất đặc biệt, là đồ nhi duy nhất của ta, cũnglà thân nhân duy nhất của cuộc đời ta.” Giọng nói của người áo đen rất nhẹ,nhưng lại tràn ngập sự bi thương cùng hận ý.
Cả cuộc đời đen tối, đau khổ đến mức nghĩ lại còn kinh hãi, đã được hắn chốngđỡ tạm thời, ngoài sự thù hận còn là vì độc Cô Hoa.
Hắn từng thua mất một nữ nhân, chỉ có Độc Cô Hoa mới đền bù được sự áy náytrong lòng hắn. Hắn đem toàn bộ tâm ý chuyển lên người Độc Cô Hoa, cho cậu tamọi thứ tốt nhất.
Độc Cô Hoa nghe người áo đen giải thích, cậu oán hận nhìn chằm chằm: “Lần nàosư phụ cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582857/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.