“Sương nhi, quyển bí kípkia, con có thể cho nhũ mẫu mượn xem một chút không? Ta bảo đảm xem xong liềntrả lại con.” Hướng Tiểu Vãn đè xuống hình ảnh uy phong xưng bá giang hồ thoánghiện trong đầu, đi từng bước về phía Độc Cô Sương.
Độc Cô Sương vừa nghe, rất là oán niệm nói. “Sách không còn nữa, bị lửa đốtkhông còn nữa rồi.” Nói xong, không quên trừng Hướng Tiểu Vãn một cái.
“Không có...” Vậy nàng không có cơ hội làm nữ ma đầu xưng bá thiên hạ rồi,trong lòng nhất thời một cỗ oán khí dâng lên. “Sương nhi, con nói cho ta biết,là tên khốn kiếp nào làm, tên tiểu tặc nào, nhũ mẫu ta nhất định nguyền rủa hắnbị thiên lôi đánh, chết một cách không dễ dàng.”
“Ngươi.” Độc Cô Sương đưa ra ngón giữa chỉ vào Hướng Tiểu Vãn.
“Ta?” Hướng Tiểu Vãn cười. “Hắc hắc, Sương nhi con xem, tối nay trăng sáng thậttròn.”
Oa —— oa ——
Ngoài cửa sổ một đám quạ bay qua lần nữa.
“Nhũ mẫu, đều là ngươi, nếu không phải là tiếng thét chói tai vừa rồi củangươi, bí kíp của tiểu gia ta cũng sẽ không bị thiêu hủy, nhũ mẫu, ngươi đềnđi.” Độc Cô Sương bị thái độ của Hướng Tiểu Vãn chọc giận, hoàn toàn nổi giận.
Hướng Tiểu Vãn lại hoàn toàn coi thường con bé, từ trên người lấy ra một cáigương soi tinh xảo. “A... trời ạ, mắt thâm quầng, loại nữ nhân mắt thâm quầngchính là kẻ thù của ta đó, không được, ta phải đi ngủ.”
Xoay người muốn đi, lại bị tay nhỏ bé của Độc Cô Sương kéo lại.
Quay đầu lại ngắm, Độc Cô Sương đang oán niệm vô cùng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582776/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.