Vẻ mặt Hướng Tiểu Vãnngưng tụ. “Cái gì một trăm tám mươi chiêu?”
Độc Cô Sương ấp úng nửa ngày, thật không giải thích được. Nhũ mẫu lại khôngbiết quyển sách này, người nhất định chưa có xem. Bé không nên nói ra, miễnphải để lộ khuyết điểm vào trong tay nhũ mẫu, ngày nào đó nhũ mẫu điên này tâmtrạng khó chịu, chạy đến chỗ phụ thân đâm thọc, bé chẳng phải lâm nguy sao?
“Hắc hắc, không có gì, nhũ mẫu ngươi xem, tối nay trăng sáng thật tròn.”
Oa —— oa —— bên ngoài tựa hồ nghe đến một đám tiếng kêu của quạ bay qua.
Mắt Hướng Tiểu Vãn nhìn ra ngoài, nhưng lại lại mạnh mẽ dừng lại, một đôi mắtlàm bộ như rất âm hiểm nhìn chằm chằm Độc Cô Sương.
Cô bé này, muốn mượn cơ hội phân tán lực chú ý của ta, để mượn cơ hội trốntránh đây mà. Hắc hắc, rơi vào trong tay Hướng Tiểu Vãn ta, tối nay không bứcra một trăm tám mươi chiêu kia, tuyệt không cho con bé trở về.
Quyết định chủ ý, Hướng Tiểu Vãn cười đến càng thêm âm hiểm.
Da đầu Độc Cô Sương trận trận tê dại. Nhũ mẫu điên này, không phải lại đangphát tác chứ?
“Nhũ mẫu, đêm đã khuya, ta muốn ngủ, nhũ mẫu hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Nói xong,bắp chân vừa nhấc, đang muốn chạy trốn, lại phát hiện cánh tay nhỏ bị người bắtđược.
“Tiểu Sương nhi, đừng nóng vội, nhũ mẫu nhất thời hứng thú đối với con, khôngbằng chúng ta đốt đèn nói chuyện cả đêm được không?”
Độc Cô Sương vuốt mông ngựa (nịnh nọt) cười một tiếng. “Nhũ mẫu, dáng dấp ngươi kinh thế hãi tục như thế, nênbảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582775/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.