“Ngươi, ngươi muốn làmgì?” Độc Cô Sương không thể nhịn được nữa, cuối cùng run giọng hỏi ra tiếng.
“Nàng là gió, ta là cát.” Ánh xanh trong mắt Hướng Tiểu Vãn không giảm, mặthưng phấn lại mong đợi nhìn chằm chằm Độc Cô Sương.
Hả? Không có phản ứng, tiếp theo...
“Ta yêu nàng, tựa như Chuột Yêu Gạo.”
Vẫn không có phản ứng?
“Nàng nhìn, chắc là không thấy ta, ta ở nơi đó, không buồn không vui...”
“Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải là khoảng cách sống hay chết, màlà ta đứng ở trước mặt nàng, nhưng nàng không biết ta yêu nàng;”
“Lưu Đức Hoa... F4... Phi Luân Hải...”
Theo Hướng Tiểu Vãn càng nói nhiều điều không giải thích được, sợ lại trong mắtĐộc Cô Sương càng ngày càng dày đặc, nhũ mẫu này, không phải là người điên chứ,mà mình vừa đúng không biết chết đụng vào kỳ phát tác của nhũ mẫu điên này?
Thân thể nhỏ run rẩy, hận không thể chui vào trong tường, để tránh thoát kiếpnày.
Mà lúc này ánh xanh trong mắt Hướng Tiểu Vãn, theo lời nàng càng nói càngnhiều, ngược lại là càng ngày càng nhạt.
Chuyện gì xảy ra? Người này lại vẻ mặt mờ mịt, chẳng lẽ cô bé là người ngoạiquốc? A, đúng rồi, ngày trước khi nàng xuyên qua vốn không xảy ra động đất, cóthể người này là từ Nhật Bản xuyên qua tới, kể từ đó, nàng hiểu muốn nói ámhiệu gì.
“Phạn Đảo Ái (nữnghệ sĩ Nhật Bản, tên Ai Lijima)...”
“Aoi...”
“Tiểu Trạch Mã Lợi Á (nữca sĩ Nhật Bản, tên Nhật là Ozawa Maria)...”
“Hắc Trạch Ái (AiKurosawa, nữ ca sĩ Nhật Bản)...”
Mẹ nó, không phải chứ, nàng nói nhiều tài năng xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582774/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.