Song, bàn tay mãnh khảnhkia cũng chỉ dịu dàng vuốt mặt nàng, lòng bàn tay mang theo một chút ý nghĩ,đơn thuần, lành lạnh, làm cho tâm hồn bé nhỏ của bé có chút mơ hồ, xúc động.
Độc Cô Sương ngây ngẩn cả người, ánh mắt mê mang khó hiểu nhìn Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn mỉm cười với bé, ngón tay vòng qua mặt bé, nhẹ nhàng giúp Độc Côsương vuốt mất sợi tóc lõa xõa rối bời: “Lần sau ra ngoài nhớ chải đầu, nếukhông với bộ dạng tóc tai bù xù này, người ta còn tưởng là thấy quỷ đấy.”
Động tác kia dịu dàng, nụ cười uyển chuyển, phảng phất một gợn sóng, khiến chotâm hồn nho nhỏ của Độc Cô Sương lâng lâng.
Độc Cô Sương cứ kinh ngạc đứng nhìn Hướng Tiểu Vãn, nhất thời không biết nóigì.
Bên ngoài, Độc Cô Diễm cũng nhìn Hướng Tiểu Vãn, tim đập mạnh và cũng xuấtthần. Song giây lát sau, lông mày hắn nhăn lại, tim chợt nhói đau. Hắn kinhngạc, trong cơ thể cuồn cuộn huyết khí, thiếu chút nữa muốn phun ra máu, cũngmay hắn cố đè xuống.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Trong cơ thể hắn, thậm chí có một lực lượng kỳ dị cắn nuốt tinh thần của hắn.Mới vừa nãy, hắn nhìn Hướng Tiểu Vãn đến mức xuất thần, nghĩ đến thê tử củamình. Đúng ngay tại lúc này, lượng khí quỷ dị đó lại kéo tới. Tuy rằng nội lựchắn thâm hậu, nhưng vẫn không thể chống lại được.
Độc Cô Diễm vận công ngưng khí, liếc bên trong phòng một cái, sau đó lặng lẽrời đi.
“Ngươi, ngươi không đánh ta?” Độc Cô Sương sững sờ lên tiếng, đôi mắt sáng ngờikia từng lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582773/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.