Một tiếng thở dài bất đắcdĩ từ đáy lòng truyền đến.
Ngay tại lúc này, Độc Cô Sương trong tay hắn bị người ôm đi.
Độc Cô Diễm liền giật mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hướng Tiểu Vãn nhàn nhạt cười, trong đôi mắt đen nhánh thật to lộ ralinh khí, làm an lòng người. Nụ cười này, không giống với bất kỳ nụ cười nàotrong quá khứ, hắn nhìn một chút, lại không khỏi si mê.
Nữ nhân trước mắt, vẫn là một bộ quần áo màu trắng, tóc nửa rủ xuống, nhưng ônnhu tỉ mỉ phát tán quanh thân, làm hắn thoáng như mộng cảnh, nếu nói Hướng TiểuVãn trước kia có chín phần giống ái thê của hắn, thì Hướng Tiểu Vãn bây giờgiống như là thê tử của hắn đang đứng ở trước mặt, ôn nhu mỉm cười với hắn...
Hướng Tiểu Vãn cúi đầu nhìn Độc Cô Sương một cái, Độc Cô Sương chạm đến đôi mắtcủa Hướng Tiểu Vãn thì mỉm cười rút thân thể ra.
Hướng Tiểu Vãn cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được ôn nhunói: “Tứ tiểu thư là cố ý khóc như vậy đúng không? Tiểu thư sợ phụ thân biếttính tình thật của tiểu thư, đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang tiếng khóc thút thít của Độc Cô Sương ngửa lên,tiếng khóc đã sớm ngừng lại. Nó nhìn Hướng Tiểu Vãn, giống như là lại đánh giánàng lần nữa, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải càng không ngừng quansát.
Nhũ mẫu này tại sao lại ôn nhu với mình như thế? Hừ, nhũ mẫu ấy cho là diện mạogiống mẫu thân đã chết thì bé sẽ có hảo cảm với cô ấy sao? Bé ghét nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582759/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.