Độc Cô Diễm chứng kiếnmàn này, ở trong lòng giống như bị ai đó đánh một cái, đột nhiên thân thể caolớn chấn động, đôi môi mỏng không tự chủ được nhẹ thở ra hai chữ: “TĩnhHương...”
Hả, Tĩnh Hương? Cái tên nam nhân chết tiệt này chẳng lẽ lại nhìn nàng thành thêtử đã mất của hắn sao? Tám phần là ánh mắt người này có vấn đề.
Hướng Tiểu Vãn trừng mắt nhìn hắn, ôm Độc Cô Sương đi đến bên cạnh hắn.
“Đứng lại.” Độc Cô Diễm thu lại vẻ hoảng hốt, uy nghiêm lên tiếng.
Bước chân Hướng Tiểu Vãn ngưng lại, thân thể run lên, nhưng mà nàng cũng khôngdừng lại, mà lập tức sải bước đi vào trong phòng.
Nói đùa à? Gọi nàng đứng lại, không phải là Độc Cô Sương sẽ bị đánh sao?
Tuy là hành động của Độc Cô Sương lúc nãy có chút xấu xa nhưng bé đã có ý địnhsửa đổi thì dĩ nhiên nàng phải cho bé một cơ hội sửa đổi. Nếu như hôm nay ĐộcCô Sương bị Độc Cô Diễm đánh, cái ngoéo tay bảo đảm vừa rồi của nàng không phảilà thối lắm sao?
Bởi vì cái gọi là giữ chữ tín cho nên hôm nay dù nói gì thì nàng cũng thề phảibảo vệ Độc Cô Sương, tuyệt đối không để cho bé bị đánh.
Suy nghĩ về điều này, Hướng Tiểu Vãn chạy nhanh hơn, có thể dùng từ chạy nhưđiên để hình dung.
Độc Cô Sương ở trong ngực nhìn nàng một cái, lại quay đầu nhìn về phía cửachính, thà không nhìn còn hơn, vừa nhìn đã giật mình.
“Nhũ mẫu, mau, chạy mau, mặt phụ thân thật là khủng khiếp.” Độc Cô Sương kíchđộng, một lần nữa không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582760/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.