Hướng Tiểu Vãn vừa phátra tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, Độc Cô Diễm cònchưa kịp ném nàng xuống, cửa liền xuất hiện một đám người đang đứng nhìn.
Mọi người mở to mắt nhìn, kinh ngạc thất sắc.
Tướng quân của bọn họ, thậm chí có thời điểm như sói như hổ là thế, mà bâygiờ...chẳng lẽ là tướng quân nhịn quá lâu, đến nỗi bây giờ... đột phát?
Thân thể mọi người bỗng run rẩy một hồi...
“Oa, nhũ mẫu, tư thế của ngươi quá khốc rồi, nhũ mẫu, ngã xuống, mau, nhanh mộtchút ngã xuống.” Hai mắt lão tứ Độc Cô Sương sáng lên, vỗ ngực rống to lêntiếng.
Thân thể mọi người, run rẩy lần nữa, khóe miệng hơi giật giật.
Một cái tay nhỏ vỗ vào trên vai Độc Cô Sương. “Lão Tứ, bình tĩnh.”
“Bình tĩnh con khỉ, huynh không thấy tính của phụ thân đại phát sao, ha ha haha ha, công ở nơi nào, công ở nơi nào?” Độc Cô Sương lần đầu tiên hưng phấn nhưthế, nhưng khi cô bé nhìn thấy Độc Cô Diễm chẳng biết lúc nào bỏ qua Hướng TiểuVãn, đang lạnh như băng đi về phía mình thì sự hưng phấn của bé giống như là bịmột chậu nước đá giội ào ào, thần trí thanh tỉnh.
“Phụ thân, con nhớ ra rồi, hình như đại ca mới vừa gọi con, con đi xem mộtchút.” Nói xong, liều lĩnh nhấc chân bỏ chạy.
Đáng chết, xong rồi, cô bé đã bại lộ ở trước mặt phụ thân, nhìn bộ dạng mới vừarồi của cha, rõ ràng là muốn lột da cô bé mà.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, cả người liền bị nhấc lên. “Nói, những lời mớivừa rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-em-sieu-cap-tuong-cong-that-hung-manh/1582758/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.