Diệp Khiêm trầm mặc ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào một khoảng không vô định. Cậu ưu nhã nhâm nhi tách trà hoa nhài nhàn nhạt hương thơm, nghĩ ngợi hồi lâu mới chậm rãi cất tiếng:
“Chỉ dựa vào lời khai của chú Phùng thôi thì chưa đủ cơ sở để tiến hành tố tụng. Với địa vị và quyền lực mà nhà họ Cố nắm giữ dư sức mời một luật sư giỏi biện hộ hòng lật lọng trắng án. Bây giờ chơi liều…thì chẳng khác gì đánh rắn động cỏ, bứt dây động rừng.”
“Vậy phải làm sao đây? Tôi không thể ngồi yên được nữa. Mười sáu năm rồi, tôi nhẫn nhịn chờ đợi mười sáu năm rồi.” Cố Duệ Dương bực dọc vò loạn mái tóc ngắn. Mất bình tĩnh đứng phắt dậy đi đi lại lại ở trong phòng.
“Năm dài anh chịu được chẳng lẽ tháng ngắn anh chịu không nổi hay sao?” Cậu chau mày, gằn giọng nhắc nhở.
“Phải nắm chắc phần thắng thì mới ra tay, bằng không tất cả công sức từ trước đến nay sẽ đổ sông đổ biển. Ván cờ lần này là cược mạng chứ chẳng phải cược tiền.”
“Tôi biết. Thế nhưng tang chứng vật chứng Cố Đức Vinh tiêu hủy quá sạch sẽ. Cả tôi và Mã Kiêu đều đã tra rồi, một chút vết tích cũng không tìm thấy.” Hắn bất lực rồi bệch xuống vị trí cũ, mệt mỏi ngã lưng ra sau nhắm mắt dưỡng thần.
“Đến cả vụ tai nạn xe của chú Phùng cũng không hề thu thập được bất kỳ manh mối nào.” Mã Kiêu vẫn luôn ngồi trong góc lặng im, lúc bấy giờ mới bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong/3546172/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.