Hôm nay trong lúc Lý Thiên Thành đang thư thái đọc tấu chương, thì hay tin hoàng hậu đổ bệnh.
Trong phút chốc hắn liền chợt nhớ, mấy nay chưa ghé đến Từ An cung.
"Hoàng thượng, hoàng hậu rất nhớ người, đêm hôm qua mơ màng cứ gọi tên người mãi..." A Tình ủ rũ nói.
Lý Thiên Thành nghe thế thì nhướng mày, không nghĩ hắn đã bỏ mặc hoàng hậu lâu như vậy, hiện tại cũng nên đến thăm nàng ta.
"Được rồi, ngươi trở về trước đi, lát sau trẫm sẽ đến!" Nói rồi phất tay, ý bảo nô tỳ đó đi đi.
Sau khi A Tình đi rồi, hắn mới loạng choạng đứng dậy, thật tình không muốn đến đó.
Sở Diên nãy giờ đã nghe hết, y đứng sang một bên quan sát biểu tình của hắn, lòng cũng như tơ vò.
"Nếu hoàng hậu bệnh, người mau đến đó đi, đừng chậm trễ!" Sở Diên nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không có nửa điểm ghen tuông.
Là thân phận phi, y nào so được với chánh cung? Chỉ có thể nhìn hắn đi khỏi mà thôi.1
Lý Thiên Thành cũng nói gì, cứ như vậy diện một y phục khác, rồi nhanh chóng đi khỏi.
...
Sở Diên thẫn thờ nhìn người đi, khuôn mặt đã hiện lên nét u buồn, xa hắn mới một lúc, y đã cảm thấy trong lòng nóng ran, sợ khi hắn đi rồi, sẽ không còn như trước...
"Có lẽ là ta lo xa quá rồi!" Y tự trấn an bản thân, sao cho không suy nghĩ tới chuyện đó.
Mắt nhìn hướng Lý Thiên Thành đã khuất dần, nội tâm sôi sục một lần nữa nguội lạnh, y xoay người trở vào trong, thơ thẩn đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566593/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.