Từ An cung, Diệp Vân Âm đang tưởng tức trà khuôn mặt bỗng nhiên lại là tức giận đập bàn khó khăn nuốt xuống ngụm trà.1
"Tại sao chứ? Tại sao hoàng thượng lại có thể thích Sở Diên nhiều đến như vậy?" Diệp Vân Âm tức giận cau mày khuôn mặt nhăn nhó đến cực độ.
"Nương nương, xin người thôi nóng giận!"
Bỗng nhiên, nàng nhếch môi, mày thoáng chau lại, Diệp Vân Âm đứng dậy tay co lại thành nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
"Rõ ràng bổn cung đã cố gắng, ngăn không cho cơn thịnh nộ này, nổi lên? Nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi cái cảnh tượng, ánh mắt đa tình đó?" Diệp Vân Âm cười trào phúng, rõ ràng là những cảnh tượng tầm thường, nhưng lọt vào ánh mắt nàng, lại là quyến luyến khác thường.
Nàng là chánh cung hoàng hậu, vậy mà ngay cả một cử động bình thường cũng không không thể được hoàng thượng chiều chuộng. Hằng ngày đối mặt trước những hình ảnh đó, trái tim nàng giống như có hàng vạn tiễn xuyên thẳng vào tim khó thở đến mức nàng không thể tự mình kiềm chế.
Những lần như vậy nàng sẽ điên cuồng đập vỡ hết đồ đạc có trong phòng, tức giận đến mức bắt một nô tỳ đem ra tra tấn, chỉ để thỏa mãn nóng giận của bản thân.
Nội tâm như lửa thiêu đốt từng chút, từng chút một muốn đem kẻ khác tra tấn, hành hạ, có như vậy mới khiến nàng cảm thấy thích thú.
Diệp Vân Âm không thể tha cho bất kỳ ai ở trước mặt nàng nói những lời vô nghĩa. Trước mặt nàng còn dám nói những lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566592/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.