Bởi vì hoàng hậu đang mang long thai, Lý Thiên Thành không có cách nào rời bỏ nàng ta, Sở Diên chỉ còn có thể ngậm ngùi chịu đựng.
Mấy ngày nay hắn vui vẻ lạ thường, buổi sáng thì đến chỗ hoàng hậu, đêm muộn thì lại đến chỗ Sở Diên.
Hắn nói bụng nàng đã dần to, hắn không sao bỏ rơi nàng được, buổi sáng phải ở cạnh nàng, đến khuya khi nàng ngủ thì đến chỗ y.
Những lúc bên cạnh Sở Diên, hắn luôn nói về hình bóng của nàng làm cho tâm trạng của Sở Diên muôn phần kích động.
Y luôn muốn lảng tránh, nhưng hắn lại muốn y đối diện, hắn bên cạnh y nhưng lại nhắc tới nàng.
Sở Diên cũng không hiểu nổi, rốt cuộc hắn là muốn như thế nào? Hắn muốn bên cạnh nàng, thì cứ việc đến đó đi, chỉ là đừng xem y như một người bằng hữu, để hắn kể chuyện đời!
Hôm nay cũng chẳng ngoại lệ, hắn lại đến vào lúc tối muộn, lúc ngọn đèn chợt tắt, khi ngọn nến dần tàn.
Lý Thiên Thành ôm y từ phía sau, hai tay quấn lấy y, đầu hắn tựa lên vai, hơi thở như cũ, đều đặn phả vào mang tai.
Hắn thì thầm trong đêm, nói bên tai y: "Vì sao còn chưa ngủ?"1
Sau đó không chờ y trả lời, đã luồn tay vào bên dưới, tùy ý động chạm.
Sở Diên như phát điên, y né sang một bên, tầm mắt di chuyển sang hướng khác, không nhìn hắn.
Y nói: "Trên người của hoàng thượng, có mùi phấn hoa, hương rất nồng, Sở Diên không quen lắm!"
Nghe y nói như vậy, hắn cũng tự khắc nhìn lại bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566594/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.