Ả cứ như một âm hồn bất tán, lượn lờ quanh Văn Lê Vy. Nhưng miệng vẫn không ngừng nhả ra những lời sỉ vả đối với cô. Nếu một người ngoài mà nghe được những gì cô ả nói, có lẽ họ sẽ nghĩ Cô là một người phụ nữ đáng ghét, chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác mất.
" Văn Lê Vy, tôi yêu Ngạo Thiên nhiều như vậy. Yêu từ khi chúng tôi chỉ là một đứa trẻ, cho đến hiện giờ vẫn yêu anh ấy. Nhưng dựa vào đâu, cô lại là người có được tình yêu của anh ấy.. Chỉ một cái chau mày của cô cũng làm anh ấy đau thấu tim can. Chỉ vì một nụ cười của cô cũng khiến anh ấy không nề hà dâng hiến những điều mà bản thân có thể."
Một chút nhân tính còn xót lại trong cô ta vương vãi, nước mắt cứ nương vào đó mà rơi theo những lời cô ta nói. Nhưng điều đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Ả nhanh chóng quệt đi nước mắt còn xót lại trên gò má.
" Nhanh thôi, khi cô chết đi rồi. Sẽ không còn ai có thể làm phiền đến tôi và Ngạo Thiên nữa. Anh ấy sẽ nhanh chóng nhận ra được, tôi mới là người thích hợp nhất với anh ấy. Lúc đó trên đời này cũng sẽ chẳng còn ai nhớ đến cái tên Văn Lê Vy nữa. Haha"
" Không... không.. cô không thể làm như thế được."
" Tại sao không? Nếu không vì muốn giết mày, tao cần gì phải tốn nhiều công sức lên kế hoạch bắt mày đến đây như vậy chứ. Mày nghĩ xem, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh-tinh-yeu-anh-va-em/2780905/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.