Sự vỗ về của mẹ Lâm bây giờ chẳng khác gì giọt nước tràn ly. Mọi kìm nén trong lòng của anh bây giờ cứ thế mà ào ra như nước đầu nguồn sau cơn lũ. Anh ôm lấy mẹ Lâm, khóc trong lòng bà như một đứa trẻ.
" Mẹ ơi. Con phải làm sao đây? Con không thể mất cô ấy được. Cô ấy là tất cả đối với con mẹ ạ. Con sẽ chẳng thể sống nổi nếu không còn cô ấy mẹ ơi."
Phải biết, đàn ông có thể đổ máu nhưng không rơi lệ. Từ khi anh lên ba tuổi, mẹ Lâm đã không bao giờ thấy anh khóc nữa. Có nhiều khi ngã rách đầu gối chảy cả máu, bà cũng chỉ thấy con mình nghiến răng chịu đựng. Nhưng ngày hôm nay, anh phải lo lắng thế nào mà phải khóc bật thành tiếng như thế này.
" Không sao. Khóc được là tốt. Con đừng quá kìm nén. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Ổn thôi mà."
Mọi tâm sự trong lòng được trút hết ra anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiêù. Anh cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Anh không thể gục ngã vào lúc này được, anh phải trở thành điểm tựa của cô.
Hai tiếng sau, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt, Bác sĩ cũng đi ra. Cả nhà vây quanh bác sĩ như chờ đợi một câu phán quyết.
" Bệnh nhân chỉ bị thương nhẹ. Các vết thương trên người bệnh nhân chúng tôi đã xử lý cho bệnh nhân. Nhưng có điều, người nhà nên bình tĩnh nghe tôi nói."
" Ông nói nhanh đi. "
" Bệnh nhân bị uống phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh-tinh-yeu-anh-va-em/2780903/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.