Lâm Ngạo Thiên đi rồi, để lại một mình Trần Thanh Hoàng ngồi cười một mình. Nhưng bây giờ nó không còn là nụ cười chế diễu mà là nụ cười mãn nguyện. Người con gái anh yêu đã tìm được hạnh phúc cho mình.Người đàn ông mà cô đã chọn, dù anh không muốn thừa nhận nhưng Lâm Ngạo Thiên đúng là một người đàn ông tốt.
Anh nên mỉm cười mà chúc phúc cho cô. Đó mới là một tình yêu thật sự. Nếu cố gắng tranh giành, làm cho thứ tình cảm cao đẹp trở nên biến chất, thì nó sẽ chỉ càng trở nên méo mó, và khó coi mà thôi. Có lẽ quyết định buông tay ngay từ đầu của anh là hoàn toàn chính xác.
Sau khi chia tay Trần Thanh Hoàng ở quán cafe, Lâm Ngạo Thiên tiếp tục trở về công ty. Anh còn một số việc cần phải thu xếp ổn thỏa trước khi giải quyết Hạ Lan Du.
" Lâm tổng, sao anh có thể khẳng định người đằng sau Sở Lai Ninh là Hạ Lan Du vậy?."
" Người phụ nữ trong camera ở đồn cảnh sát".
" Không phải lúc đó chúng ta đều không nhận ra được sao?"
" Đúng chúng ta không nhận ra mặt vì cô ta hóa trang rất tốt, nhưng mấu chốt là chiếc vòng tay cô ta đeo. Chiếc vòng đó là cô ta đã bám theo tôi, đòi tôi mua bằng được vào năm sinh nhật cô ta 16 tuổi."
" Chỉ bằng chiếc vòng đó mà anh dám khẳng định sao? Nó đâu phải là chiếc độc nhất đâu."
" Đúng là ban đầu tôi chỉ phỏng đoán. nhưng suy nghĩ kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh-tinh-yeu-anh-va-em/2780906/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.