Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau
Mấy ngày tiếp theo cô cứ cảm thấy bản thân bị theo dõi, chả nhẽ trong bệnh viện không đảm bảo được an toàn sao? Thậm chí còn có phóng viên muốn phỏng vấn làm cô sững sờ tại chỗ Mang theo thắc mắc trong người làm cô mất ngủ mấy ngày liền Đang trong cơn bực tức cô quyết định tìm bằng được điện thoại của Trần Dữ Nhìn thấy người bên giường ngủ rất ngon khiến cô tức tối muốn đánh người Và vâng Khương Ninh Ngọc đã không làm chúng ta thất vọng, nhìn Trần Dữ bị đạp xuống dưới đất đang không hiểu chuyện gì xảy ra Trần Dữ trong cơn ngái ngủ mới lề mề hỏi cô [ có chuyện gì vậy? ] Khương Ninh Ngọc: [ không có gì đâu em chỉ thấy một con chuột thôi ] Trần Dữ: [ trong này cũng có chuột sao? ] ‘ngái ngủ’ Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên, thôi anh ngủ tiếp đi ] Trần Dữ không trả lời mà lập tức lên giường nằm ngủ Vừa chợp mắt được 30p anh tiếp túc bị đạp xuống giường Trần Dữ: [ lại có chuyện gì nữa vậy? ] ‘lơ mơ’ Khương Ninh Ngọc: [ em bị bóng đề lên lỡ chân thôi, anh ngủ tiếp đi ] Trần Dữ: [ bảo nó sang đè anh đi ] ‘ngáp ngắn ngáp dài’ Khương Ninh Ngọc: [ gì vậy cha còn có vụ đấy nữa hả ] Trần Dữ không nhiều lời nữa chỉ ậm ừ rồi tiếp tục ngủ Sau 30p Trần Dữ tiếp tục bị đạp xuống giường Khương Ninh Ngọc nhanh miệng nói [ là con ma đè anh lên anh mới rơi xuống đất ] Trần Dữ: [ bảo nó đè thôi đừng đẩy anh xuống ] ‘miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm’ Khương Ninh Ngọc: [ để em ngồi đàm đạo với nó không làm phiền anh nữa ] Trần Dữ: [ ừm ừm ] Lần này cô quyết định không đạp anh xuống nữa mà cô nằm đè lên người anh luôn … Sáng sớm hôm sau Trần Dữ tỉnh dậy với một thân đau nhức Trần Dữ: [ anh chắc bị bệnh xương khớp rồi ] Khương Ninh Ngọc: [ anh đi khám đi không để lâu là anh còng lưng luôn đấy ] Trần Dữ: [ có vụ đấy luôn hả ] Khương Ninh Ngọc: [ anh phải tin em chứ ] Trần Dữ: [ ừ anh không tin em ] Khương Ninh Ngọc: [ thà rằng đừng nói cho nhau bớt tổn thương ] Trần Dữ: [ muốn ăn gì? ] Khương Ninh Ngọc: [ ăn gì mà chả được ] Trần Dữ: [ để anh ra kia vặt lá cho em ăn ] Đừng hỏi vì sao Trần Dữ lại vậy tại cô hề lên sớm anh cũng bị lây theo rồi Hai người nói một lúc mà không hẳn là nói đâu thì Trần Dữ cuối cùng cũng chịu lết xác đi mua đồ ăn Người nào đó: [ ui da đau đâu, cái gì vậy? ] Khương Ninh Ngọc nghe tiếng liền lao ra tóm lấy tên kia Khương Ninh Ngọc: [ nói tại sao lại theo dõi tôi ] Người nào đó: [ tôi chỉ đi ngang qua mà thôi ] Khương Ninh Ngọc: [ chóa tin, nhanh nôn tin tức ra nhanh lên ] Người nào đó: [ tôi không biết gì cả ] Khương Ninh Ngọc: [ thì tôi cũng có biết đâu, nói đi hai ta cùng biết ] Người nào đó: [ tôi là phóng viên ] * Người nào đó sẽ đổi thành phóng viên nha Khương Ninh Ngọc: [ rồi sao nữa ] Phóng viên Lịch: [ tôi muốn đến phỏng vấn cô mà người kia thấy thế liền đánh tôi lên tôi chỉ đành chụp ảnh của cô ] Khương Ninh Ngọc: [ rồi mắc mớ gì chụp tôi? ] Phóng viên Lịch: [ cô không biết gì cả sao? ] Khương Ninh Ngọc: [ có gì liên quan đến tôi à ] Phóng viên Lịch: [ là vụ án của cô ] Khương Ninh Ngọc: [ trời ơi trời chả nhẽ tôi nổi tiếng rồi sao? ] ‘bất ngờ’ Phóng viên Lịch: [ đúng vậy, họ rất bức xúc với những gì tên tội phạm kia gây ra ] Khương Ninh Ngọc: [ hóa là là vậy, cô cho tôi mượn điện thoại chút ] Phóng viên Lịch: [ hả, à được thôi ] Phóng viên Lịch đưa điện thoại cho cô Sau khi Khương Ninh Ngọc cầm lấy liền tra những tin tức về cô Sau 5p phút đọc hết tất cả các bài báo thì cô sửng sốt liền trả điện thoại cho Phóng viên Lịch rồi chạy vào phòng Tất cả những bài báo đều có một điểm chung là chụp cô rất xấu Bây giờ chính thức Khương Ninh Ngọc tuyệt vọng Với một người thích cái đẹp như cô mà xảy ra chuyện này hoàn toàn không chấp nhận được Trần Dữ sau khi quay lại cũng phải sửng sốt hồi lâu, hiện tại cô đang định tự vẫn nhưng mà đang chần chừ vẫn chưa có nhảy Trần Dữ sợ hãi chạy đến lôi cô vào Trần Dữ: [ em tính làm gì vậy? ] Khương Ninh Ngọc: [ tự vẫn, khuôn mặt xinh đẹp này đã bị xúc phạm nặng nề ] Trần Dữ: [ có chuyện gì xảy ra vậy? ] ‘hốt hoảng’ Khương Ninh Ngọc: [ em biết hết rồi, trời ơi sao họ có thể chụp em xấu như vậy chứ ] Trần Dữ: [ do lúc đó em bị thương mà, không sao đâu họ đã làm mờ khuôn mặt rồi ] Khương Ninh Ngọc: [ đã xấu còn xấu hơn, xấu xúc phạm người nhìn ] Trần Dữ: [ trong mắt anh em rất đẹp ] Khương Ninh Ngọc: [ ồ kệ anh ] Trần Dữ: [ gì vậy trời ] Khương Ninh Ngọc: [ khóc nhiều quá hiện tại em đang rất đói, đồ ăn đâu ] Trần Dữ: [ rơi xuống đất rồi ] Khương Ninh Ngọc: [ biết thế không làm khùng làm điên ] ‘buồn thiu’ Trần Dữ: [ đùa thôi, anh để lên bàn rồi ] Khương Ninh Ngọc: [ vậy ăn thôi, mắt sắp dán vào lưng luôn rồi ]
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41
Chương sau