Chốc lát khi cô vừa ăn xong Khương Ninh Ngọc lại tiếp tục rơi vào tình trạng tự kỉ
Trần Dữ: [ em bình tĩnh hơn chưa? ]
Đáp lại anh là một khoảng không tĩnh lặng
Ngay lúc đó Cảnh Vi và Hạo Nhiên vừa lúc bước vào, nhìn tình cảnh trước mắt họ không hiểu gì cả
Cảnh Vi: [ có chuyện gì xảy ra vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ tớ tính tutu ]
Cảnh Vi: [ gì cơ? ] ‘sửng sốt’
Cảnh Vi hốt hoảng chạy đến kiểm tra toàn thân cô, kiểm tra xong Cảnh Vi mới nhẹ nhõm thở ra
Cảnh Vi: [ sao cậu lại tính làm vậy? ]
Khương Ninh Ngọc: [ buồn đời ]
Cảnh Vi: [ chỉ có lý do đó thôi sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ đương nhiên không, mình đã thấy tin tức của mình rồi ]
Cảnh Vi: [ cậu đừng buồn làm gì, không có ai chê cậu xấu đâu ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhưng mà xấu thật, nghĩ đến lại cay ]
Cảnh Vi: [ mãi mới cứu được cậu chả nhẽ cậu định tutu à ]
Khương Ninh Ngọc: [ nhắc đến mới nhớ tên sát nhân kia sao rồi? ]
Cảnh Vi: [ bị kết án tù chung thân rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ ủa giờ mới nhớ đến cảnh sát không tìm tớ lấy lời khai sao? ] ‘tò mò’
Cảnh Vi: [ tớ lấy lý do muốn cậu nghỉ ngơi mấy hôm nữa rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ hóa ra là vậy, hẳn nào tớ cứ thấy kì kì ]
Đang trò chuyện hăng say Khương Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571354/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.