Nằm viện được mấy ngày Khương Ninh Ngọc ầm ĩ muốn về
Khỏi phải nói chứ trong bệnh viện rất gò bó, cô muốn về nhà dưỡng thương hơn
Sau nhiều lần ầm ĩ thì cô kháng nghị không thành công và người không đồng ý đó chính là Trần Dữ
Trần Dữ: [ em ở đây dưỡng thương khỏi hẳn thì anh cho em xuất viện ]
Khương Ninh Ngọc: [ khỏi hẳn là bao lâu cơ chứ? ] ‘bĩu môi’
Trần Dữ: [ cứ khỏi là anh cho về ]
Khương Ninh Ngọc: [ em tự về còn hơn ]
Khương Ninh Ngọc: [ mà cũng phải tại sao mấy ngày hôm nay anh không cho em sử dụng điện thoại? ]
Trần Dữ: [ nó sẽ ảnh hưởng đến em ]
Khương Ninh Ngọc: [ ảnh hưởng việc gì cơ chứ, lướt mạng xã hội cũng không được sao? ]
Trần Dữ: [ em chơi với anh là đủ rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ thà em tự kỉ còn hơn chơi với anh ]
Trần Dữ: [ chơi với anh không vui đến vậy sao? ]
Khương Ninh Ngọc: [ khỏi phải nói, anh chăm sóc em khác gì em bé đâu chứ ]
Trần Dữ: [ anh không nỡ để em đụng vào cái khác mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ thế mắc mớ gì anh cứ nắm tay em ]
Trần Dữ: [ anh sợ em chạy đi đâu mất ]
Khương Ninh Ngọc: [ trời ơi trời, đây là bệnh viện đấy ông cố nội ]
Trần Dữ: [ ở đâu cũng như nhau mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ khác nhau đó cha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571352/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.