Cả đêm đó Trần Dữ rất trông đợi mà nhìn cô không rời nửa bước
Sau cử động nhẹ đó không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa
Sáng hôm sau bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô như thường, các chỉ số vẫn hoạt động bình thường dường như cái cử động hôm qua không phải cô vậy
Bác sĩ: [ tình trạng của bệnh nhân vẫn đã ổn định, vấn đề tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Anh cũng lên về nhà nghỉ ngơi đi tình trạng của anh rất đáng lo ngại đấy ]
Trần Dữ: [ tôi sẽ để ý đến sức khỏe hơn không ảnh hưởng đến mọi người ạ ]
Bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán bỏ đi, dù cho có khuyên răn rất nhiều lần nhưng có thấm vào đầu hay không thì chưa biết
Không nhiều lời nữa bác sĩ rời đi để lại không gian riêng tư cho anh
Bác sĩ vừa rời đi không lâu Trần Dữ bắt đầu lải nhải một mình
Trần Dữ: [ mấy tháng rồi sao em vẫn chưa tỉnh lại? Em biết anh rất đau lòng không hả ]
Trần Dữ: [ suốt mấy tháng trời em biết anh trải qua như thế nào không? Ăn không ngon ngủ không yên đến mức anh phải mua thuốc an thần mới chợp mắt được ]
Trần Dữ: [ sao chỉ vừa gặp em không lâu mà anh đã thành ra như này rồi chứ, nếu chúng ra yêu nhau không biết anh sẽ còn tàn tạ đến mức nào nữa ]
Trần Dữ: [ em tỉnh lại đi được không? Em đừng sợ xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571351/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.