Sau khi xử lí đám người đó xong cô không ngần ngại mà vác người đàn ông lên vai
Khi đi ngang qua đám người đang nằm vật vã dưới đất, cô đá thêm mấy phát cho đỡ ngứa mắt vì dám phá bữa ăn của cô
Nhưng lại gặp phải tình huống éo le khác là không có phương tiện để di chuyển
Một cô gái nhỏ bé mà vác cả một người đàn ông trên vai, cô có thử đánh thức anh ta nhưng nhìn khuôn mặt bầm dập người không ra người ma không ra ma lên cô đành phải vác anh ta trên người
Đáng lẽ ra cô lên quăng anh ta ở đấy nhưng nếu trên đường đi gặp nguy hiểm thì cô còn có cái bia đỡ đạn
Cô cũng không có lòng trắc ẩn ở cái nơi toàn đường là đường này
Trời đã sắp tối mà cô không có nơi nào để đi. Nhìn người nào đó vẫn đang nằm trên vai cô khiến cô rất mệt lòng
Nhìn nhiều thấy phiền cô đành vứt luôn anh ta xuống đất mà không hề thương tiếc
Khương Ninh Ngọc: [ mấy tiếng rồi mà anh vẫn chưa tỉnh? ]
Đáp lại cô là một không gian yên tĩnh đến quái dị
Nhìn chiếc điện thoại hết pin trong tay
Cô bực bội trong lòng đá vào người bên cạnh. Sau một hồi suy nghĩ nát óc cô đành phải cúi xuống lục tung người Cảnh sát Lục mà không thấy cái gì cả ngoài cái bộ đàm
Khương Ninh Ngọc: [ vô dụng, sao anh lại không tỉnh dậy đi chứ ]
Ngồi một hồi dưới vệ đường cô mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571332/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.