Sáng hôm sau
Cơ lơ mơ tỉnh dậy [ sao anh dậy sớm vậy ]
Trần Dữ: [ cũng không thể ngủ nhiều như em được ] 'xoa đầu'
Khương Ninh Ngọc " thằng cha này khoái xoa đầu lắm hay gì "
Khương Ninh Ngọc: [ anh uống thuốc chưa? ]
Trần Dữ: [ tôi uống rồi, em ngồi xuống ăn sáng đi ]
Khương Ninh Ngọc: [ sao cảm thấy anh như chăm em bé vậy? ]
Trần Dữ: [ chưa đủ rõ ràng à ]
Cô ngồi xuống một cách rất thản nhiên
Khương Ninh Ngọc: [ anh cũng khỏe rồi lát nữa tôi sẽ về ]
Trần Dữ 'lẩm bẩm' [ đang trong quá trình bồi dưỡng tình cảm kia mà ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh nói gì cơ? ] " đã điếc mà nói rõ bé "
Trần Dữ: [ không có gì em cứ ăn đi ]
................
Trong quá trình xuất viện
Trần Dữ: [ mặt tôi vẫn còn đau lắm, chúng ta ở thêm mấy ngày nữa được không? ]
Khương Ninh Ngọc: [ bây giờ mặt anh đã bớt sưng rồi ]
Trần Dữ: [ tôi vẫn cảm thấy đau lắm ] 'nũng nịu'
Khương Ninh Ngọc: [ vậy anh đi mà ở đây, tôi đi về ]
Trần Dữ: [ để tôi đưa em về nhé ]
Khương Ninh Ngọc: [ anh là bệnh nhân để tôi lai anh về ]
Trần Dữ: [ được ] 'vui vẻ'
Trên xe Trần Dữ liên tục lải nhải bên tai cô khiến cô cảm thấy rất phiền phức
Khương Ninh Ngọc: [ mặt anh đau mà sao nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571330/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.