................
Trong bệnh viện
Khương Ninh Ngọc: [ đúng thật là phiền phức mà, sao số mình lại đen đến vậy cơ chứ ]
*Bả chỉ cần bước ra đường mà cũng xui vậy đó, tội nghiệp tội nghiệp
Bác sĩ: [ ai ra tay mà mạnh bạo vậy? có cần đánh anh ta đến mức vậy không? ]
Khương Ninh Ngọc ' người ra tay': [ đúng vậy, người ra tay đó cũng thật ác độc ]
Bác sĩ: [ về cho anh ta uống thuốc giảm đâu này là được rồi ]
Khương Ninh Ngọc: [ đã khiến bác sĩ phải nhọc lòng rồi ]
Bác sĩ: [ đây là bổn phận của tôi rồi, tôi xin phép đi trước ]
Khương Ninh Ngọc: [ bác sĩ đi thong thả, không tiễn ạ ]
Đi vào trong phòng bệnh [ tôi đánh anh có một cái có cần phải nằm bệnh viện luôn không vậy? ]
Một người nào đó: [ con gái gì mà ra tay mạnh bạo ]
Khương Ninh Ngọc 'không để ý' [ gọi người nhà anh lên đi cho tôi còn đi về ]
Một người nào đó: [ cô đánh tôi cô phải chịu trách nhiệm ở lại đây đến khi tôi khỏi thì thôi ]
Khương Ninh Ngọc: [ mơ cũng đẹp thật đấy, tỉnh đi anh zai ơi ]
Một người nào đó: [ tôi không nghe, tôi không nghe ] 'bịt tai lại'
Khương Ninh Ngọc: [ ăn tát phát nữa không? ]
Một người nào đó: [ thật độc ác ]
Một người nào đó: [ tôi tên là Trần Dữ, còn cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571329/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.