Sau khi trở về nhà cô đã dành thời gian ngủ thật nhiều
Thật ra từ đầu cô sợ khi bị Kính Bắc Đình bắt đi thì còn có cái cứu trợ lên mới có chiếc bông tai như thế ai ngờ nó cũng giúp cứu mạng cô
Sau khi đánh một giấc đến tận trưa ngày mai do quá đói lên cô đành phải lê thân xác đi mua cái gì đó bỏ vào bụng
Cô đi xe đến một cửa hàng tây vô tình lại nhìn thấy cô tiểu thư chanh chua kia đang õng à õng ẹo với ai đó
Khi nhìn thấy cô, cô ta trong chớp mắt đi đến chỗ cô
Thư Điềm: [ thật không ngờ lại gặp lại cô ] 'đánh giá'
Khương Ninh Ngọc: [ thế giới cũng thật nhỏ ]
Thư Điềm: [ cô mà cũng ăn ở nhà hàng này sao, nhà hàng này là của anh ấy đấy ] 'chỉ tay vào người bên cạnh'
Ô hình như cô có gặp người này ở đâu đó nha
Hữu Cảnh Dục: [ thật trùng hợp lại gặp cô ở chỗ này ]
Khương Ninh Ngọc "đen thật, chắc ra đường bước nhầm chân trái rồi" [ không nhớ, nếu không có gì nữa tôi đi trước ] "ai mà biết được thằng chả là ai mà cô cũng không quan tâm"
Hữu Cảnh Dục: [ lâu lắm mới gặp cô, hay là dùng chung một bữa đi ]
Thư Điềm: [ anh Dục ]
Hữu Cảnh Dục: [ đừng gọi tôi như vậy, thật tởm ]
Khương Ninh Ngọc " hai người diễn kịch thì biến ra chỗ khác diễn được không chắn trước cửa nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571328/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.