Lão Nhất: [ còn con nhỏ kia thì sao đại ca ]
Lão Tần: [ tầm 2- 3 ngày nữa ]
Khương Ninh Ngọc đột nhiên xen vào [ sao mấy anh bán tôi đi sớm dữ vậy ]
Lão Tần: [ không đến lượt cô nói ]
Lão Nhất: [ cô thông cảm nha, đại ca tôi là thế đấy ]
Lão Nhất: [ trước khi bán cô đi,cô có muốn ăn gì trước khi đi không, cô là người đầu tiên tôi đặc cách cho đấy ]
Khương Ninh Ngọc: [ ô hô quý hóa quá ]
Lão 'hào phóng' Nhất: [ vậy cô muốn ăn gì anh đây bao ]
Khương Ninh Ngọc: [ cho tôi ăn bữa bít tết đi, lâu rồi cũng chưa ăn ]
Thư 'tàn hình' Điềm [ tôi muốn ăn sơn hào hải vị, nếu chăm sóc tôi tốt chút thì khi bị bắt tôi còn xin giảm án cho các người ] 'khinh thường'
Lão Nhất: [ cho mi nhịn đói chứ ở đấy mà sơn hào hải vị ]
Lão Nhất: [ tôi đi mua đồ ăn đây ] ' tiện tay kéo luôn Lão Tần đi'
................
Thư Điềm: [ chắc cô là cùng một giuộc với bọn chúng đúng không, ngoan ngoãn thả tôi ra thì may ra tôi sẽ tha cho cô ]
Khương Ninh Ngọc: [ cô cảm thấy tôi cùng một giuộc với đám người đó à ]
Thư Điềm: [ đương nhiên ] 'hếch cằm lên'
Khương Ninh Ngọc: [ ngu ngốc ]
Thư Điềm: [ cái gì, sao cô dám nói____ ]
Khương Ninh Ngọc: [ im mồm, nói nhiều thật đấy ]
Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tinh-khi-ai/3571327/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.