Khê thâm nan thụ tuyết, Sơn đống bất lưu vân
Dịch: Khe sâu khó nhận tuyết, Núi lạnh mây chẳng lưu.
(Trích từ bài thơ Tuyết vọng – tác giả Hồng Thăng đời nhà Thanh.
Dịch nghĩa: Tuyết rơi xuống khe núi, vì độ ấm nên tuyết sẽ tan, vậy nên khe núi không thể giữ lại tuyết. Dù núi cao có lạnh đến đâu đi nữa thì cũng không thể đông lạnh những đám mây, không thể giữ mây lại với núi. Câu thơ theo ý cảnh của truyện muốn nói lên 2 nỗi khổ của đời người: Cầu bất đắc, ái biệt ly – cầu mà không được, yêu phải xa nhau)
Khi Hàm Quang Quân phá được cấm chế thì đã thương tích đầy mình, lòng nóng như lửa đốt ngự kiếm tới Loạn Táng cương, khi đến nơi thì cuộc bao vây tiễu trừ của tiên môn bách gia đã gần kết thúc.
Toàn bộ Loạn Táng Cương đều là hài cốt thối rữa cùng oán khí ngập trời không khống chế được. Âm Hổ Phù sau khi bị tiêu hủy thì hóa thành các mảnh vụn rải rác khắp nơi, khiến tu sĩ các nhà thổn thức, tiếc nuối không thôi. Trong Phục Ma động, chướng khí mù mịt cuồng hoan, những bản thảo, sáng chế đầy tâm huyết của chủ nhân Phục Ma động bị người người tùy ý giẫm đạp dưới chân, tranh nhau xâu xé, cướp bóc. Mà người trên đầu quả tim của y, một thân huyền y ướt sũng máu, trên lưng cắm đầy mũi tên, chật vật nằm trên huyết trận khổng lồ trên mặt đất ở cửa động, giống như một con bạch hạc bị gãy cánh lăn vào trong vũng bùn.
Y nghe được có tu sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-van-dam-tuyet-sau-gui-nguoi-mot-nhanh-mai/238445/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.