Dạ thâm tri tuyết trọng, Thì văn chiết trúc thanh
Dịch: Càng khuya tuyết càng nặng, Nghe tiếng trúc gãy cành
( Trích từ bài thơ Dạ Tuyết của nhà thơ Bạch Cư Dị, miêu tả sự cô đơn, lạnh lẽo, yên tĩnh đến cùng cực trong đêm tuyết rơi dày, đễn nỗi có thể nghe rõ tiếng cành trúc gãy)
"...... Thần kỳ vậy sao? Vậy bây giờ ta ước, ta muốn tên ma đầu Ngụy Vô Tiện đã hại chết cha mẹ ta sống lại trước mặt ta, mặc cho ta chém giết, muốn cái thứ ăn hồn phách người khác trong Đại Phạn sơn này lập tức xuất hiện tại đây, ngươi có làm được không?"
Ồn ào quá...
Ngụy Vô Tiện đầu đau như muốn nứt ra. Vừa mới mở mắt, đã thấy ngay một màn Tu La Hỏa Hải đập ngay vào mặt. Trong hang động nơi hắn đang ngồi tràn đầy hồng quang, như thể có một tầng máu tươi tràn xuống các vách động xung quanh. Cách đó không xa là một pho tượng tượng thần Thiên Nữ khổng lồ đang giương nanh múa vuốt với một toán người, đám tu sĩ kia hoảng hốt ném đủ thứ phù chú, pháp bảo, thậm chí là tiên kiếm của mình tới tấp vào pho tượng, nhưng có thể thấy rõ, họ đang ở thế hạ phong.
Hắn chết đã nhiều năm, thần trí còn chưa rõ ràng lắm, nhưng vừa liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ngay, đây chính là hiện trường săn đêm bị "lật xe" cỡ lớn. Mấy tên tu sĩ ăn mặc hoa hòe lòe loẹt này không biết làm cái gì mà lại đụng phải một con quái vật khổng lồ khó xơi thế này. Dù trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-van-dam-tuyet-sau-gui-nguoi-mot-nhanh-mai/238444/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.