Chỉ thấy Lam Trạm trưởng thành đưa tay hung hăng giữ chặt lấy người nọ, Ôn Ninh ngơ ngác đứng cách bọn họ không tới hai trượng, chậm chạp nhìn xung quanh một chút, tựa như đang tìm kiếm tiếng sáo bỗng nhiên biến mất.
Trong núi rừng xa xa có ánh lửa và tiếng người lan dần đến, người nọ cũng không để ý đến cánh tay đang chụp lấy hắn nữa, nâng tay lên tiếp tục thổi sáo. Lần này thổi gấp gáp hơn, như thúc giục như trách mắng, hơi thở không ổn định, thổi đến âm cuối, thê lương chói tai. Lam Trạm trưởng thành cứ nắm lấy không buông, đến cuối cùng ngón tay người nọ buông lỏng, sáo trúc rơi xuống đất.
Đồng thời, Ôn Ninh giống như nghe hiểu mệnh lệnh, nhanh chóng rút đi, ngay lập tức không một tiếng động lẻn vào trong khu rừng tối tăm, biến mất không dấu vết. Người nọ có vẻ như sợ Lam Trạm trưởng thành đi chặn giết Ôn Ninh, trở tay giữ y lại.
Ai ngờ, Lam Trạm trưởng thành từ đầu đến cuối không hề liếc mắt một cái nhìn Ôn Ninh, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn. Hai người cứ như vậy ngươi lôi kéo ta, ta túm chặt ngươi, mặt đối mặt mà trừng mắt.
"Lam Trạm, thoạt nhìn giống như ngươi đã nhận ra ta nha". Nguỵ Anh nhìn tình cảnh này, vô cùng chua xót, Lam Trạm nhất định đã đợi mình rất lâu rồi đi?
Vốn tưởng rằng Lam Trạm sẽ im lặng, lại đột nhiên nghe được một tiếng "Ừm".
"Nhận ra được" giống như xác nhận một điều gì đó, Lam Trạm lặp lại, "Nhận ra được".
"Lam Trạm..." Nguỵ Anh chuyển tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tro-ve-thuo-ban-dau/479618/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.