Buổi tối hôm nay, đặc biệt không giống bình thường.
Đột nhiên phát hiện giấc mộng không phải chỉ có một mình mình làm vai chính, cho dù Nguỵ Anh tính tình đại khái cũng thế, mà Lam Trạm hiểu lý lẽ lễ nghi cũng vậy, đều khó tránh khỏi có chút thấp thỏm bất an.
Nhưng mà, bất kể bối rối bất an như thế nào, nên tới thì vẫn sẽ tới, giống như sự ràng buộc giữa bọn hắn, không cách nào chặt đứt, cũng không cách nào ngăn cản.
Ừm, cảm giác hôm nay không quá giống mọi khi nha.
Nguỵ Anh cảm nhận một chút, chính mình hình như, có vẻ, là đang ở trong lòng ai đó. Hả? Ở trong lòng ai đó?! Nguỵ Anh lập tức mở to mắt. Lọt vào tầm mắt chính là một mảng trắng, khoan đã, quần áo này rất là quen mắt nha, chất liệu này, hoa văn này, đây đây đây, đây không phải là giáo phục Lam gia sao? Còn nữa, mùi đàn hương thanh lãnh này, cũng rất quen thuộc á.
Người kia là ai? Đáp án rõ ràng. Lam Trạm, chính xác là Lam Trạm đó! Nói như vậy, ta đang ở trong lòng ngực Lam Trạm sao?!
Đang nghĩ như vậy, người đang ôm hắn đột nhiên giật mình, một vật gì đó có hình dạng thật dài trượt xuống dưới, Nguỵ Anh theo bản năng đưa tay ra chụp lấy, vật đó liền được nắm chặt trong tay hắn.
Lam Trạm rất là bối rối, vừa hoàn hồn thì phát hiện Nguỵ Anh ngoan ngoãn bị y ôm trong lòng, đáng yêu vô cùng, còn chưa kịp nhìn kỹ thêm, cảm nhận xúc cảm cho đàng hoàng, thì nhận ra Nguỵ Anh mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-tro-ve-thuo-ban-dau/479617/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.