Ngày hôm đó cuối cùng trở nên đặc biệt dài, hắn vốn cho rằng nơi kết thúc nhưng thật ra mới là bắt đầu. Hắn đào ra được Kim Lăng từ trong vách tường của Cật Nhân Bảo, sau đó cởi áo Kim Lăng thì nhìn thấy vết ác trớ trên người nó. Sau đó Giang Trừng bóc sạch thân phận của hắn, hắn vẫn không quên gỡ bỏ ác trớ trên người Kim Lăng. Làm tới làm lui, sắc trời tối đen, Lam Vong Cơ ở cuối con đường chờ không biết đã bao lâu, bộ đồ trắng giống như sương giá ngưng đọng lại trong bóng đêm, đôi mắt luôn nhạt màu kia không biết hiện ra tơ máu từ khi nào. Lam Vong Cơ gọi hắn "Nguỵ Anh". Trời đất đột nhiên đảo lộn, hắn bị Lam Vong Cơ ôm vào trong lòng, mùi đàn hương mát lạnh trên người của người nọ hoàn toàn bao bọc lấy hắn, giữa vài khoảnh khắc ngẩn ngơ, tựa như hôm qua, tựa như kiếp trước. Lúc đó hắn đã nói gì? Hắn nói Lam Trạm, nếu vẫn xem như là bằng hữu, thì giúp ta việc này. Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ áo xống mở toang ra của hắn, hồi lâu, hỏi, ngươi gọi thế này là bằng hữu? Hắn nói, ta không biết. Như thể vận mệnh nhất định bắt hắn phải đâm đầu vào mớ hỗn độn của quá khứ, chạng vạng hôm đó hắn gặp được Giang Trừng, ban đêm lại gặp Nhiếp Hoài Tang. Nguỵ Vô Tiện ngoài mặt phải dùng thân phận Mạc Huyền Vũ để hành động, đem việc lên núi kể lại một lượt từ đầu đến cuối, trong lòng suýt nữa thì bị chọc cười. Đợi đến khi Nhiếp Hoài Tang rời đi, hắn thấy Lam Vong Cơ khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn trời đêm, không biết suy nghĩ cái gì, suy nghĩ trong đầu vừa loé lên, thầm nói trong trấn này chỉ thiếu một Lam lão đầu, là thực sự có thể bày ra một màn "Nguỵ Anh láu cá ngầm gài bẫy làm công tử xấu hổ, Lam Trạm tuấn tú nổi cơn giận xé nát sách xuân cung", giai thoại tu tiên danh chấn một phương, hai mươi năm người thật lại xuất hiện. Hắn một thoáng không chú ý, thật sự bật cười ra. Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn lặng lẽ, dù sao cũng không biết y đang nghĩ gì, nhưng không có chút vẻ không vui nào. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hiện giờ mình đã không còn là thân phận giả điên giả dại lúc trước nữa, làm thế nào cũng phải giải thích một chút, nghĩ tới nghĩ lui, chợt nảy ra ý tưởng, vỗ đùi, nói: "Tiểu lang quân Vân Hằng ăn cơm chưa? Dẫn nó đi ăn cơm". Lúc này đến phiên Lam Vong Cơ ngẩn người, làm như không biết nói cái gì, lát sau mới nói: "Ăn cơm có lúc có chừng, một ngày ba bữa, nó biết ăn". "Chúng ta không phải còn chưa ăn đó sao, vừa vặn thêm một bữa". Lam Vong Cơ có ý muốn ngăn cản, Nguỵ Vô Tiện giơ một ngón tay lên: "Nếu ăn theo quy định số lượng và giờ giấc của nhà các ngươi, ta thấy tuổi này của nó sẽ không cao được". Hắn nói một cách hùng hồn, như thể xác định Lam Vong Cơ từ nhỏ là ăn cơm nhà khác, mới phát triển thành bộ dáng chi lan ngọc thụ như hiện giờ. Đôi môi Lam Vong Cơ hơi giật giật, thế nhưng không phản bác, chỉ là dẫn đường đưa hắn đi tìm Lam Vân Hằng. Lam Vân Hằng được thu xếp ở trong một gian phòng khác yên tĩnh hơn trong khách điếm, đang ngồi trước đèn tĩnh toạ, gương mặt bị ánh nến hắt vào nửa tối nửa sáng, thấy bọn hắn đi vào, đứng dậy hành lễ. Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp nói gì, Lam Vong Cơ đã hỏi trước: "Chép phạt xong rồi?" "Mời vừa chép xong rồi" Lam Vân Hằng nói. Nguỵ Vô Tiện nhìn trên bàn nó không thấy có giấy bút mực, ra ngoài cũng không thể mang cuốn sách nhiều trang như《Thượng nghĩa》được, huống hồ còn là chép ba lần trong vòng một ngày, gần như theo bản năng hỏi: "Chép ở đâu vậy?" Lam Vân Hằng lại cắn cắn môi. Ở chung nhiều ngày như vậy, Nguỵ Vô Tiện chịu không được nhất là nhìn vẻ uỷ khuất này của nó, vừa định nói "Coi như ta nhiều lời", ánh mắt Lam Vân Hằng hơi ngước lên, nhìn thoáng qua một chén nước trắng đặt ở góc bàn. Hoá ra là đầu ngón tay nhúng nước, chép trên mặt bàn. Nguỵ Vô Tiện người từng chính tay chép cuốn《Thượng nghĩa》, thấy vậy không chỉ cổ tay bất giác run rẩy, mà các ngón tay cũng nghe đau, cảm thấy Lam Vong Cơ phạt có chút quá nghiêm khắc không thể giải thích được. Người mắng hắn dữ dội hơn thế đương nhiên càng có nhiều hơn, nhưng không thấy Lam Vong Cơ giữ Giang Trừng, Kim Lăng ở lại Vân Thâm để chép phạt. Hắn nghĩ vậy, liên tiếp nhìn Lam Vong Cơ mấy lần, khiến Lam Vong Cơ nhìn mà chẳng hiểu gì. Lam Vân Hằng còn đang chờ ở bên cạnh, đột nhiên thấy Nguỵ Vô Tiện duỗi cánh tay ra, ý muốn ôm vai nó, thì lùi mạnh về sau một bước. Nguỵ Vô Tiện không ôm được vai người ta, cánh tay quơ qua quơ lại giữa không trung, cũng không xấu hổ, chỉ nói: "Đi nào, tiểu lang quân. Dẫn ngươi đi ăn cơm". Lam Vân Hằng ngây ngẩn cả người. Nguỵ Vô Tiện lại ôm choàng nó, nó vẫn còn đang thất thần, kết quả cả người cứng đờ bị Nguỵ Vô Tiện khoác vai. Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi có đói bụng không?" Lam Vân Hằng lắc đầu. Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói thật à. Lúc ta bằng tuổi ngươi, thấy cơm là mặt mũi gì cũng không cần nữa". Ánh mắt Lam Vong Cơ di chuyển. Lam Vân Hằng giương mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy Lam Vong Cơ gật gật đầu, vì thế nó cũng gật gật đầu. Mắt Nguỵ Vô Tiện sáng lên: "Đói bụng là phải đi ăn cơm". Thành trấn này quá nhỏ, không so được với Vân Mộng Cô Tô, trăng treo giữa trời, Nguỵ Vô Tiện quẹo bảy tám lần, mới nhìn thấy một quán ăn còn sáng đèn. Cũng may mặt tiền cửa hàng tuy nhỏ, thế nhưng lại bán không ít món ăn cay, vừa nhìn thấy là ngón trỏ Nguỵ Vô Tiện chỉ tứ tung, bùm bùm gọi hết một lượt các món ăn có thể nhét một chút ớt cay, hoa tiêu. Đợi khi món ăn dọn lên, hương thơm theo gió bay ra xa vài chục trượng, dẫn tới mấy người đi đường về nhà muộn liên tiếp ngoái lại nhìn. Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, Nguỵ Vô Tiện đẩy đĩa đồ ăn đến trước mặt Lam Vân Hằng, Lam Vân Hằng cúi đầu xúc một miếng cơm trắng, uống một ngụm trà. Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếm thử một chút nha". Lam Vân Hằng nói: "Không thể ăn cay". Nguỵ Vô Tiện cười, nói: "Thanh Hà không phải là Cô Tô, trong gia quy nhà các ngươi cũng không nói không cho ăn cay. Huống hồ ra khỏi cửa, Hàm Quang Quân chẳng quản ngươi, có phải không?" Lam Vong Cơ vẫn không nói gì. Lam Vân Hằng bản thân hơi do dự một chút, làm như nhận ra ý nghĩa khác, nên nói lại câu vừa rồi một lần nữa: "Ăn cay không được". Nguỵ Vô Tiện sửng sốt: "Ăn vào thì thế nào?" "Sốt và nổi mẩn" Lời này lại do Lam Vong Cơ nói. Lam Vân Hằng gật đầu xác nhận. Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, thở dài: "Vậy thì đúng là không thể ăn". Quay đầu gọi một món luộc cho Lam Vân Hằng, lại hỏi: "Hàm Quang Quân có muốn không?" Lam Vong Cơ lắc lắc đầu. Lam Vân Hằng không một tiếng động trợn tròn mắt. *** Đến khi bọn hắn ăn xong, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc gặp được chút dầu cay trong món ăn suốt mấy ngày qua, không phụ sự mong đợi của mọi người ăn đến no căng, trở lại khách điếm không đứng dậy nổi, vịn vào cái bàn bên cạnh mà ợ một cái thật to. Lúc ban ngày hắn vẫn giả Mạc Huyền Vũ, mặt dày đòi ở cùng một phòng với Lam Vong Cơ, lúc này cảm thấy cả người mình từ đầu đến chân đều là mùi ớt cay, da mặt cũng bị hun nóng hơi mỏng đi một chút, vốn định đi xuống thuê thêm một gian phòng nữa, nhưng Lam Vong Cơ đã bưng một chậu nước lên, kêu hắn rửa tay trong chậu. Nguỵ Vô Tiện vừa rửa, vừa nghĩ hôm nay cũng coi như lâu ngày gặp lại, rốt cuộc hắn nên nói với Lam Vong Cơ một chút chuyện gì đó. Lam Vong Cơ làm như cảm thấy hắn có chuyện muốn nói, ngồi xuống bên cạnh bàn. Rửa tay xong, lau khô bằng chiếc khăn vải mềm., Nguỵ Vô Tiện nhìn ánh nến rọi hàng lông mi của Lam Vong Cơ tạo thành bóng mờ, chậm rãi nói: "Tại sao ngươi vô duyên vô cớ phạt đứa nhỏ kia chép gia quy vậy". Lam Vong Cơ hỏi: "Vô duyên vô cớ?" Nguỵ Vô Tiện cười một tiếng: "Vậy là nó phạm vào điều nào? "Không thể thị phi sau lưng người khác" à? Vì vậy phạt nó chép ba lần sao?" Hắn làm như đã quên mất chính mình lúc ban ngày từng nói qua "Ngươi dạy dỗ đệ tử của nhà ngươi như thế nào là chuyện của ngươi", cũng đã quên mất người mà Lam Vân Hằng chửi mắng với giọng căm hận chính là hắn. Lam Vong Cơ không trả lời, hồi lâu chỉ nói: "Nguỵ Anh". Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Sao?" Lam Vong Cơ lại không nói nữa. Bọn hắn đột nhiên lâm vào trầm mặc. Một lát sau, Lam Vong Cơ dường như muốn dứt khoát thổi tắt nến, thúc giục người ta đi ngủ, nhưng lúc này vẫn còn cách giờ hợi mấy khắc, Lam Vong Cơ lại không phải là kiểu tính cách mà Nguỵ Vô Tiện có thể nài ép lôi kéo, nguyên nhân này không thể nói ra, chỉ đành giữ im lặng. Nguỵ Vô Tiện vẫn no căng, im lặng sắp sửa chìm vào giấc ngủ, chợt nghe được một loạt tiếng tiêu trầm thấp. Trong một khoảnh khắc hắn tưởng mình đang nằm mơ, khi tỉnh táo lại, nhận ra tiếng tiêu đó là từ một nơi xa xôi truyền đến. Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động đậy dưới ánh nến đang tắt dần, ánh nến chiếu vào con ngươi của hắn sáng lấp lánh, nhưng trong đó lại là một mảnh bình tĩnh. Y không tò mò, Nguỵ Vô Tiện không khỏi càng tò mò hơn, nhìn ra cửa sổ, trong nháy mắt sửng sốt. Trăng lên rất cao, thị trấn nhỏ yên tĩnh, mặc cho ánh trăng lan tràn khắp phố phường như dòng nước. Lam Vân Hằng ngồi trên mái hiên của toà nhà cao nhất trên phố xa, ánh trăng chiếu sáng áo khoác vốn trắng như tuyết của thằng bé, trở nên giống như một chiếc áo khoác lông vũ, quạnh quẽ lạnh lẽo, gần như khiến cho Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đứa nhỏ này sẽ hoà tan vào trong ánh trăng. Thằng nhóc thật sự đang thổi một ống tiêu, âm thanh réo rắt lan toả trong bóng đêm, nghẹn ngào như kể lể. Nguỵ Vô Tiện nghe xong một hồi, lẳng lặng đóng cửa sổ lại. Hắn xoay người, nhìn thấy Lam Vong Cơ đang nhìn hắn, trong ánh mắt làm như bao hàm rất nhiều điều muốn nói. Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ta hỏi ngươi một vấn đề". Lam Vong Cơ rất trịnh trọng gật đầu một cái. Nguỵ Vô Tiện nói: "Tiểu lang quân kia... Lam Vân Hằng, nó không phải là ---" Lam Vong Cơ nhìn hắn, không hề chớp mắt. "--- nó không phải là con của Trạch Vu Quân chứ?" Lời vừa nói ra khỏi miệng, Nguỵ Vô Tiện đã biết mình hỏi sai rồi. Rất nhiều năm rồi, hắn chưa từng thấy qua Lam Vong Cơ sẽ vì một câu hỏi của hắn mà tối sầm cả khuôn mặt. Ánh mắt Lam Vong Cơ hình như có chút doạ người. Nếu như một ngày trước, đây thực sự có thể xem như đại công cáo thành. Tuy nhiên hôm nay Nguỵ Vô Tiện đã cùng y lên núi vào hầm mộ, đã không còn ý định gây phiền cho Lam Vong Cơ đến mức phải chém mình một kiếm, huống hồ còn có bí ẩn chưa giải, vội vàng xua tay làm lành: "Sai rồi sai rồi, coi như ta ăn nhiều nghĩ bậy, ngươi đừng để trong lòng. Ta xin lỗi huynh trưởng của ngươi, Trạch Vu Quân thực xin lỗi, Hàm Quang Quân đại nhân đại lượng". Ánh mắt Lam Vong Cơ không đổi, giọng rất cứng rắn rất thẳng thắn mà nói: "Không phải". "Ồ," Nguỵ Vô Tiện lên tiếng, bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm, đành phải tự mình tìm chuyện để nói, "Chỉ là trong nhà các ngươi, người biết thổi tiêu không quá nhiều..." "Nó muốn học, thì huynh trưởng dạy nó". Giọng điệu Lam Vong Cơ không lên không xuống, giống như đè nén điều gì đó, thấy Nguỵ Vô Tiện cái hiểu cái không mà gật đầu, còn nói: "Không thể điều khiển để đánh giặc". Nguỵ Vô Tiện nở một nụ cười: "Vậy chỉ là thổi cho vui?" Bắt gặp ánh sáng trong đôi mắt trong veo nhạt màu kia sắp sửa biến thành bất mãn, hắn vội vàng thay đổi từ: "Phong nhã, thật là phong nhã, ha ha ha ha....." Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, không nói nhiều lời với hắn nữa. Ngay trong lúc cùng y đột ngột im lặng, Nguỵ Vô Tiện lại nghe thấy một loạt tiếng tiêu nữa, như thể cảm nhận được vị mát lạnh của ánh trăng giữa môi răng. Hắn hỏi: "Hàm Quang Quân, Vân Hằng nhà các ngươi thổi bài gì vậy?" Lam Vong Cơ nói: "《Cát sinh》" Nguỵ Vô Tiện lập tức lại không nói ra lời nữa. Đại đệ tử Vân Mộng Giang thị năm đó là một công tử sáng láng lục nghệ hoàn mỹ, đương nhiên biết bài hát này nói về cái gì. "Cát sinh mông sở, Liêm man vu thự. Dư mỹ vong thử. Thuỳ dữ độc xử? "Hạ chi nhật, Đông chi dự. Bách tuế chi hậu, Quy vu kỳ cự. "Đông chi dự, Hạ chi nhật. Bách tuế chi hộ, Quy vu kỳ thất." (Bài thơ Cát Sinh 1 của Khổng Tử. Bản dịch thơ của Nguyễn Văn Thọ trên thivien.net: Sắn dây leo lấp cây gai, Bìm bìm mặc sức lan ngoài đồng hoang. Lang quân nay đã cách ngàn, Để ta chiếc bóng thở than một mình. Bài thơ Cát Sinh 4 của Khổng Tử. Bản dịch thơ của Lương Trọng Nhàn trên thivien.net: Ngày hè đằng đẵng lê thê, Mùa đông buồn thảm ủ ê đêm dài. Trăm năm cuộc sống sau này, Trở về cát bụi nằm ngay gần người. Bài thơ Cát Sinh 5 của Khổng Tử. Bản dịch thơ của Lương Trọng Nhàn trên thivien.net: Đêm đông đằng đẵng sầu tư, Ngày hè mòn mỏi đợi chờ nhớ mong, Trăm năm cuộc sống đồng lòng, Chết đi ta sẽ về chung mộ người.) Tiếng tiêu vẫn vang lên, giống như sợi chỉ tơ mỏng manh, làm rung động đến trái tim Nguỵ Vô Tiện. Hắn lại nhìn Lam Vong Cơ, nói: "Ta còn một câu hỏi". Lam Vong Cơ gật đầu một cái. Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Lam Trạm ngươi... trong mấy năm nay, có kết hôn không?" Câu này vừa hỏi ra, dường như tiếng tiêu nhỏ xuống một chút. Sắc mặt Lam Vong Cơ không tối sầm lại nữa, nhưng ánh mắt của y làm cho Nguỵ Vô Tiện cảm thấy câu hỏi này còn không hay bằng câu hỏi liên quan đến Lam Hi Thần vừa rồi. Lam Vong Cơ nói: "Không có". Còn nói: "Tại sao hỏi câu này?" Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói: "Nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi xem Kim Lăng cũng đã lớn như thế, ta chỉ hỏi thử một chút". Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn, lúc màu mắt quá nhạt sẽ giống như tấm gương, chiếu rọi những suy nghĩ sâu tận trong lòng đó của Nguỵ Vô Tiện đến mức chẳng còn chỗ nào để che giấu. Vì thế Nguỵ Vô Tiện thành thực nói: "Đứa nhóc kia thổi giống như vợ của ngươi đã chết vậy, ta thật sự nghe tiếp không nổi". Hắn nói xong một câu này, tiếng tiêu chẳng hiểu sao lại ngừng, chỉ để lại hắn và Lam Vong Cơ nhìn nhau dưới ánh nến. Trong một nháy mắt Nguỵ Vô Tiện nghe thấy sự xấu hổ giữa bọn hắn rơi xuống vỡ tan tành. Nhưng Nguỵ Vô Tiện sở dĩ là Nguỵ Vô Tiện, đó là bởi vì hắn vẫn có thể mặt dày chịu đựng được ánh mắt của Lam Vong Cơ, để nói xong lời hắn muốn nói: "Nó hẳn là có tâm sự, cũng không biết nhà các ngươi làm thế nào nuôi dưỡng ra tính tình như vậy, trở thành một đứa nhỏ uỷ khuất. Ngươi phải làm cho nó nói ra mới được". Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện không phân biệt rõ được ánh mắt kia đến tột cùng là phức tạp, hay là bóng ảnh lay động bởi ánh nến loang lổ. Sau đó ánh nến nhoáng lên một cái, cũng tắt ngúm. Trong bóng đêm truyền đến giọng của Lam Vong Cơ: "Giờ hợi. Nghỉ ngơi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]