Chương lẻ là một tuyến thời gian, chương chẵn là một tuyến thời gian khác.
Nội dung trước chương này là ở chương 1.
- -----------------------------------------------------
Qua ranh giới Cô Tô, ngược dòng Giang Hoài, băng qua Hà Lạc, đến Thanh Hà.
Nguỵ Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn chưa nóng mông, thậm chí còn chưa kịp ăn một miếng rễ cây vỏ cây đã nhiều năm không gặp, chỉ cùng con lừa gặm mấy quả táo, đã bị Lam Vong Cơ mang xuống núi lần nữa. Đời trước hắn đã biết thói quen độc lai độc vãng của Lam Vong Cơ, cũng không bất ngờ khi lần này xuống núi y không dẫn theo người nào, chỉ để lại một đám hậu bối ở phía sau trơ mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện. Nhất là Lam Cảnh Nghi, trên mặt viết "Không được quấy rầy Hàm Quang Quân", thiếu điều muốn nói vào mặt hắn ba mươi hoặc năm mươi lần.
Không ngờ hắn rời khỏi Tĩnh Thất, thế nhưng ở trước sơn môn lại gặp một đứa còn nhỏ hơn. Cậu thiếu niên mang theo kiếm của mình, mái tóc đen dày cột thật cao, mạt ngạch vân văn trắng như tuyết, hai tay hẳn là mang túi càn khôn trong tay áo, ăn mặc đúng kiểu đi xa, cung kính kêu một tiếng "Hàm Quang Quân" đối với Lam Vong Cơ, sau đó quay mặt lại nhìn, đôi mắt nhạt màu mở to nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng vui vẻ, đây không phải là đứa nhỏ không có mẹ Lam Vân Hằng đó sao.
Hắn mang vài phần cố ý hỏi: "Hàm Quang Quân, tiểu lang quân này cũng đi cùng à?"
Lam Vong Cơ nói: "Ừm".
Hồi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thuy-ky-van-doan/264791/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.