Lam Vong Cơ trong bóng đêm giống như một bức tranh.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ ra loại hình dung này, một mặt là bởi vì người trước mặt quả thật rất đẹp. Ánh trăng sáng ngời, gương mặt của Lam Vong Cơ dưới ánh trăng có một vẻ đẹp như ngọc, kết hợp với biểu tình thanh lãnh, tay áo trắng được ánh trăng chiếu vào như lớp tuyết tươi mới, ngay cả ánh sáng trong con ngươi cũng hiện ra vẻ lành lạnh.
Một mặt khác là ở chỗ, từ lúc ban đầu nhìn thấy y, Lam Vong Cơ chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lặng lẽ như thể ai đó vẽ vài nét trên cánh đồng dưới ánh trăng.
Lam Vong Cơ bất động, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát cũng bất động, chuyển cái xẻng từ trên vai xuống cắm vào mặt đất, chống cán xẻng thật dài, ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ.
Đêm trăng thật tĩnh lặng, hiếm nghe âm thanh gì của sông núi. Suy nghĩ Nguỵ Vô Tiện đi từ "Lam Trạm tại sao ở đây" miên man đến "Y là đã đi rồi về hay căn bản là chưa đi", rồi sắp nghĩ đến "Dùng cái xẻng này quả nhiên thoải mái hơn dùng kiếm nhiều", Lam Vong Cơ rốt cuộc đã mở miệng.
Y nói: "Ngươi....."
Nguỵ Vô Tiện theo bản năng đi tới trước vài bước, Lam Vong Cơ đột ngột ngậm miệng lại.
Nguỵ Vô Tiện bỗng dưng bật cười: "Đây là sao vậy hả?"
Hắn vỗ vỗ đất trên tay, từng bước đi tới chỗ Lam Vong Cơ. Bọn hắn rõ ràng cách nhau rất xa, nhưng vẫn giống như lúc buổi trưa, hắn tới gần một bước, Lam Vong Cơ lập tức lùi lại một bước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thuy-ky-van-doan/264793/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.