Lam Vong Cơ hơi chần chừ, mà Ngụy Vô Tiện thấy như vậy liền có hi vọng, vội vàng năn nỉ tiếp "Một xíu thôi, một xíu thôi mà"
Người nọ đang đắp chăn, dựa vào đầu giường, tóc tai rối tung, sắc mặt trắng bệch, duy chỉ có một cặp mắt sáng. Lam Vong Cơ nhớ tới người thiếu niên tiêu sái cầm Trần Tình đưa bóng lưng về phía y, người này vốn thuộc về trời đất mênh mông rộng lớn này, nhưng bây giờ chỉ có thể ở trên giường bệnh. Trong lòng y có chút đau nhói, nói "Được"
Mặc dù từ phòng ngủ đến cửa Tĩnh Thất chỉ cách mấy chục bước chân, nhưng Lam Vong Cơ vẫn giữ ấm cho hắn rất kĩ càng. Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm khi thấy mấy cái áo choàng, đều là màu đen đỏ, mới tinh còn được thêu lên những đường chỉ tinh tế, vừa nhìn là biết đó không phải là phong cách của Lam gia.
"Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện nín cười "Ngươi mua nhiều quần áo như vậy cho ta từ khi nào a?"Lam Vong Cơ mặc một cái áo cho hắn, bình tĩnh nói "Khi nào ngươi khỏe hơn, đi ra ngoài sẽ cần mặc thôi"
Ngụy Vô Tiện dừng lại một chút, đáy lòng hiện lên ý cười. Từ trước đến giờ hắn vẫn thích Lam Vong Cơ như một lẽ đương nhiên, không bao giờ phô trương, nhưng lại ôn nhu đến tận đáy lòng. Hắn giơ tay lên để Lam Vong Cơ buộc thắt lưng quanh eo mình, miệng thì nói " Bây giờ ta nợ ngươi ngày càng nhiều, không có khả năng chi trả, vậy ta nên làm thế nào cho phải a, Hàm Quang Quân?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-thieu-lan-dang/234633/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.