Chương trước
Chương sau
Tuy nói như thế, nhưng dù sao vẫn còn sớm, hiện giờ ngoài việc lo lắng chuyện bạch nhật tuyên dâm, bọn hắn thật sự cũng còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm.
Trước khi Nguỵ Vô Tiện mất trí nhớ, vốn định hai người sau khi săn đêm trở về sẽ có nhiều kế hoạch, ngoài hai tấm hợp cưới thiếp canh cố ý đến cầu tại một vị cao nhân đức cao vọng trọng, còn có mấy quyển cổ thư có lai lịch, mấy bức tranh chữ của danh gia, đều do Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ rời nhà đi săn đêm mấy tháng khổ cực mới có được, chuẩn bị mang về "hiếu kính" Lam Khải Nhân.
Bất kể nói thế nào, lão đầu tử chịu đồng ý cho hai người thành thân, riêng điểm này Nguỵ Vô Tiện đã thấy cho dù kiếp sau hắn làm trâu ngựa, máu chảy đầu rơi vẫn là đáng giá – Kiếp này thì không được, kiếp này của hắn là của Lam Trạm rồi.
Kết quả vừa hay, bị mất trí nhớ gây rắc rối một cái, cho dù là việc tặng lễ, hay việc thành thân, đều bị gác lại hết. Bây giờ đã khôi phục, phải lần lượt làm từng cái một.
Hai người trước tiên đi gặp Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, thông báo cho họ biết thân thể Nguỵ Vô Tiện đã không còn đáng ngại, những ngày qua làm phiền bọn hắn lo lắng vân vân, Nguỵ Vô Tiện cũng coi như đã tự tay đưa phần hậu lễ bị trễ của hắn. Lam Khải Nhân mặc dù trên mặt không biểu thị gì, nhưng vẫn là nhận, xem như thừa nhận hắn là "cháu dâu"
Sau đó, bọn hắn lại tự mình đi kiểm tra các công việc chuẩn bị liên quan đến lễ thành thân. Chọn mua vật phẩm, bố trí sân bãi, để Lam gia làm hiển nhiên sẽ coi trọng lễ nghi theo chế độ gia tộc đối với sự kiện này, quả thực không hề tiết chế mà chi xài tiền, thật sự là khác biệt so với nhận biết lúc xưa của Nguỵ Vô Tiện đối với Lam gia. Cho tới nay bên cạnh Nguỵ Vô Tiện cũng là túi tiền trống trơn, thật đau lòng không thôi. Biết tiền này dùng để tiêu pha cho mình, liền càng đau lòng hơn.
Lúc đi cùng Lam Vong Cơ, hắn nói: "Lam Trạm, ta vẫn cho là người nhà các ngươi rất tiết kiệm, không ngờ cưới một nàng dâu cũng chi tiêu không hề kém cạnh so với Kim gia!"
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Sính lễ các thứ ắt không thể thiếu. Chuyện đại sự cả đời, chi tiêu thế này là xứng đáng."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhưng ta là người bình thường, mà ta lại là không có tiền a!"
Lam Vong Cơ nói: "Không lo, ta có tiền."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Đó là ngươi có tiền. Tiền của ngươi"
Lam Vong Cơ nói: "Của ta chính là của ngươi"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói của ngươi chính là của ta, thế thì là đang xài tiền của ta."
Lam Vong Cơ: "...."
Y đã lâu rồi không cùng nói chuyện nửa đùa nửa thật thế này với Nguỵ Vô Tiện, nhất thời không để ý bị người kia xỏ mũi. Gặp người kia chiếm được tiện nghi nên đang dương dương đắc ý chớp mắt nhìn mình, Lam Vong Cơ đặt tay lên eo hắn nhéo một cái.
"Ai!" Nguỵ Vô Tiện cả người đều mềm nhũn, gập người hơi quá, phàn nàn nói: "Hay cho Lam Trạm, nói không lại ta liền động thủ! Câu nói quân tử động khẩu không động thủ đâu? Nào, có gan lại đánh ta đi! Lần này đánh ở đây này, nhanh!"
Lam Vong Cơ: "...."
Hàm Quang Quân bị Di Lăng Lão Tổ trêu đến nỗi mém chút đánh hắn một trận thật, ai ngờ hai người đang đi, vừa qua khỏi chỗ rẽ hành lang, chợt phía trước bay tới mấy vật thể không rõ là thứ gì, hướng thẳng đến người Lam Vong Cơ đập tới!
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, khoát tay định đỡ, ai ngờ, người bên cạnh y phản ứng còn nhanh hơn, lách người lên phía trước y, đón được hai cái, còn một cái bay ngay vào vai hắn.
"Nguỵ Anh?"
"Hàm Quang Quân!"
Hai âm thanh đồng thời vang lên. Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn "ám khí" bắt được trong tay: thì ra là bao cát các thiếu niên lấy ném chơi!
Lam Cảnh Nghi bọn hắn nhanh chóng xuất hiện từ đằng sau ngọn giả sơn, vụng trộm chơi đùa bị Lam Vong Cơ phát hiện, trong lòng đã rất hốt hoảng, lại còn biết bao cát của bọn hắn tưởng bay vào mặt Lam Vong Cơ thì đập trúng Nguỵ tiền bối, nhất thời lá gan bị doạ muốn bay mất tiêu, hấp tấp xoay đầu cúi người xin lỗi: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Hàm Quang Quân, Nguỵ tiền bối, chúng ta sai rồi!"
Lam Vong Cơ lạnh mặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm...."
Nguỵ Vô Tiện "hắc" một tiếng kịp thời xen vào nói: "Đây không phải là bao cát lần trước ta dạy các ngươi làm à? Cái này vẫn là Tư Truy làm à?"
Lam Tư Truy vô thức nói: "Vâng..."
Nhưng sau đó các thiếu niên liền nhận ra một điều, hai mặt cùng nhìn nhau, bỗng nhiên chỉ vào Nguỵ Vô Tiện, không dám tin hỏi: "Nguỵ, Nguỵ, Nguỵ, Nguỵ tiền bối, trí nhớ của người đã khôi phục?!"
Nói xong, mới nhớ hành động này không được lễ phép, không hợp quy tắc Cô Tô Lam thị, liền đem tay để xuống dưới, Lam Vong Cơ nhướng mày, nhìn quả thật muốn trách cứ bọn hắn, chúng thiếu niên tự nhủ trong lòng thôi tiêu rồi, lại thấy Nguỵ tiền bối vượt lên đứng trước bọn hắn, mỗi tay để lên vai một đứa, nói: "Mấy đứa đoán không đúng. Ta nói, các ngươi học xong đều có thể đi chơi. Đi nào, Nguỵ tiền bối dẫn các ngươi đi chơi, quang minh chính đại đi chơi!"
Lam Cảnh Nghi nói: "Nhưng, nhưng mà...." ánh mắt hướng về Lam Vong Cơ.
"A!" Nguỵ Vô Tiện cười rạng rỡ, quay lại Lam Vong Cơ nói: "Thế nào Hàm Quang Quân, bọn hắn muốn ngươi cho phép kìa! Một đống hài tử, không nghe ta, chỉ nghe ngươi. Ngươi có đáp ứng hay không? Ngươi đồng ý một tiếng, ta liền dẫn bọn hắn đi!"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt dần nhu hoà xuống, gật đầu nói: "Được"
Lam Cảnh Nghi bị Nguỵ Vô Tiện vịn bả vai, vừa đi, vừa hồ nghi hỏi: "Nguỵ tiền bối, ngươi thật sự đã khôi phục ký ức?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta lừa ngươi làm gì!"
"Ngô" Lam Cảnh Nghi sờ cằm, ra chiều suy nghĩ nói: "Nhưng ta cảm thấy, tiền bối có chỗ vẫn không giống lắm. Ví như lúc tiếp bao cát vừa rồi...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.