Nguỵ Vô Tiện mang theo bọn nhỏ chơi bao cát đã ghiền, mãi đến khi trời tối mới khua tay kêu dừng. Lam Cảnh Nghi bọn hắn đi nhà ăn dùng cơm tối, Nguỵ Vô Tiện thì trở về Tĩnh Thất.
Hắn cầm một bao cát trên tay, bụng kỳ thật không quá đói, nhưng vừa đi vừa nghĩ không biết tối nay Lam Vong Cơ sẽ chuẩn bị món ngon gì cho hắn, liền cảm thấy thèm, tốc độ đi nhanh hơn mấy phần.
Mở cửa cổng, đi vào trong sân, đứng trước cửa phòng định đưa tay đẩy, không nghĩ cánh cửa bị người bên trong kéo vào. Vừa thấy người kia mở cửa, mắt liền xoay tròn, vội quăng bao cát trên tay về phía trước. Ai ngờ Lam Vong Cơ đúng là không đưa tay ra đón, thế là nguyên một đống cát đập vào ngực hắn. Nguỵ Vô Tiện nháy nháy mắt, còn chưa mở miệng nói gì, thì đã thấy Lam Vong Cơ không tiếp bao cát, ngược lại còn duỗi tay ra, nắm lấy cánh tay hắn, ôm nhanh vào ngực.
"Ha?" Nguỵ Vô Tiện mới đầu sững sờ, sau đó vỗ vỗ lưng y: "Sao rồi, ta mới rời khỏi một chút, mà đã nhớ ta rồi sao?"
Lam Vong Cơ thẳng thắn nói: "Ừm". Lại bên tai hắn trầm thấp nói: "Không muốn đi"
"...." Nguỵ Vô Tiện vừa rồi nói lời kia là do vô thức nhanh mồm nhanh miệng mà nói, nói xong liền hối hận.
--- Hắn cùng Lam Vong Cơ, thật sự là đã tách ra "Một hồi lâu"
Mặc dù y một mực cố gắng ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, nhưng việc hắn bị mất trí nhớ rõ ràng đã ghăm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479675/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.