Nguỵ Vô Tiện thay Lam Vong Cơ xử lý tốt vết thương, lại giúp hắn mặc quần áo. Hai người sau đó bước xuống giường.
Nguỵ Vô Tiện cởi Tuỳ Tiện – vốn mấy hôm nay chưa từng rời khỏi người hắn, uống nước ăn cơm cũng không buông – đặt lên kệ kế bên. Lam Vong Cơ cầm thiếp canh cất kỹ từ lúc mang về, vừa hay nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của y dừng lại trên thân kiếm Tuỳ Tiện một chút, nhưng sau đó lại như không có việc gì dời mắt đi, không nói lời nào.
Hai tấm thiếp hỉ màu đỏ đặt trên bàn. Phía trên đã sớm dùng mực viết những lời chúc phúc tốt đẹp, nhưng chỗ ký tên bên dưới vẫn còn trống.
Nguỵ Vô Tiện nhìn hai tấm thiếp canh này, trong lòng khó tránh khỏi lại cảm khái không thôi. Nhưng hắn đã không còn là Di Lăng Lão Tổ năm đó, mọi hỉ nộ đều hiện hết lên mặt, hiện giờ trên mặt không hiện sơn bất lộ thuỷ (ý là không để lộ tài năng ra ngoài mặt) , đem Lam Vong Cơ kéo đến ngồi xuống bên cạnh, cầm hai tấm thiếp đỏ, một cái đặt trước mặt mình, một cái đưa cho y.
"Lam Trạm," Nguỵ Vô Tiện nhấc bút lên, chợt phát hiện mình lại có chút khẩn trương, hít sâu một hơi cũng không bình tĩnh được, vô thức hỏi: "Cái này viết như thế nào? Ngươi đã từng viết qua chưa?"
Lam Vong Cơ là một đại nam nhân thành thục ổn trọng, không biết có phải bị hắn lây khẩn trương hay không, mà cũng nghiêm trang đáp lời hắn: "Chưa có viết qua."
"..."
Hai người liếc nhau, Nguỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479673/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.