Hai mái đầu không ai nói gì.
Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ đứng dậy đến bên án thư đọc sách. Nguỵ Vô Tiện thì ngồi một mình được một lát đến phát ngốc, cuối cùng dứt khoát lấy Trần Tình ra xoay.
Hắn mỗi lần lo nghĩ khẩn trương đều sẽ xoay cây sáo, Trần Tình bị hắn xoay càng lúc càng nhanh, chùm rua đỏ tươi tung bay giữa các ngón tay hắn, cây sáo suýt bay ra khỏi tay hắn mấy lần.
Nguỵ Vô Tiện "sách" một tiếng, nghĩ là nên thổi sáo một chút cho thanh tĩnh, nhất thời cũng không quan tâm trong phòng còn có Lam Vong Cơ, đem Trần Tình để lên môi, thuận miệng thổi mấy chi từ khúc.
Đang thổi, ngoài cửa bỗng vang lên một loạt tiếng động nho nhỏ.
Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng nghe thấy, chuẩn bị đứng lên xem. Nguỵ Vô Tiện đang đứng gần cửa, khoát khoát tay ra hiệu là hắn sẽ xem. Mở cửa ra, ngoài cửa lại không có ai, còn đang nghi hoặc, lại nghe tiếng động là từ dưới đất truyền đến. Cúi đầu xuống nhìn, đã thấy khách đến chơi không phải ai khác, chính là những bộ bạch cốt thỏ hắn đã triệu hồi ra lúc chiều.
Trước khi trở về hắn rõ ràng đã xua bọn chúng đi rồi, giờ chắc do tiếng sáo thổi lúc tâm hắn không yên đã hấp dẫn chúng tới, chen chen chồng chất bên ngoài cửa, mấy bộ xương trắng mặt thỏ ngẩng cao cao lên, tựa hồ đang đợi chủ nhân hạ lệnh.
"...." Hô phong hoán vũ Di Lăng Lão tổ hiện đang mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng một lũ "hung thi" thỏ, thật là một cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479667/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.