Lam Vong Cơ nói: "Không còn sớm, nghỉ ngơi đi!"
Y xoay người trải giường chiếu, Nguỵ Vô Tiện nhếch môi đi theo phía sau y, nhìn y không nói một lời, nhìn động tác hết sức quen thuộc của y, sắc mặt hắn càng ngày càng nặng. Bỗng nhiên hắn quăng cây sáo, nhắm người Lam Vong Cơ nhào tới, thừa dịp y còn chưa kịp phản ứng, hắn đè y bổ nhào ra giường.
Lam Vong Cơ không phản kháng gì, mà âm thầm nhìn hắn: "....."
Nguỵ Vô Tiện một tay đè lên cổ Lam Vong Cơ, dù không dùng nhiều lực, nhưng cũng mười phần mang tính uy hiếp. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lam Vong Cơ, trên mặt đẩy vẻ khinh cuồng không sợ trời không sợ đất, chậm rãi mở miệng nói: "Lam Trạm, ta hỏi ngươi vấn đề này, ngươi phải nói thật!"
"...." yết hầu Lam Vong Cơ giật giật: "Được"
Nguỵ Vô Tiện liền đem vấn đề kia hỏi lại lần nữa: "Có đúng là ngươi hoàn toàn không muốn ta khôi phục ký ức?"
Lam Vong Cơ: "...."
Nguỵ Vô Tiện thờ ơ nhún vai, nói: "Lam Trạm, thực tình ngươi không cần xem vấn đề này quá nghiêm trọng. Ngươi cũng biết đó, ta vẫn luôn không có đòi hỏi gì. Thật ra, khôi phục trí nhớ hay không, đều không ảnh hưởng đến cuộc sống của ta..."
"Không muốn" lời hắn nói còn chưa dứt, bỗng nhiên Lam Vong Cơ cắt ngang.
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại: "...."
Mặc dù hắn sớm đã đoán ra câu trả lời này, nhưng nghĩ là một chuyện, nghe chính miệng đối phương nói ra lại là một chuyện khác.
Hắn cười hừ một tiếng, nói: "Làm sao Hàm Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479668/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.