Lam Vong Cơ vẫn như cũ chăm chú nhìn hắn, ánh mắt sắc bén dần dần trở nên bình tĩnh, giống như cơn sóng mãnh liệt còn chưa kịp hình thành đã lặng lẽ chìm vào đáy nước. Y không trả lời câu hỏi của Nguỵ Vô Tiện, mà lại hỏi ngược hắn: "Còn ngươi, ngươi muốn sao?"
"Ta?" Nguỵ Vô Tiện không chút nghĩ ngợi nói: "Bất kể ai bị mất trí nhớ cũng đều muốn khôi phục mà. Ta.. ta đương nhiên cũng nghĩ vậy"
Lam Vong Cơ gật gật đầu nói "Tốt"
Hắn đẩy cửa sân Tĩnh Thất, giơ tay về phía Nguỵ Vô Tiện nói "Lại đây"
Nguỵ Vô Tiện còn chưa kịp bình tĩnh sao hàng loạt biến cố, vô thức hỏi một câu "Làm gì?"
Lam Vong Cơ ngữ khí tự nhiên nói: "Tu luyện"
Lam Vong Cơ kéo Nguỵ Vô Tiện đi vào bên trong, đốt đèn, bố trí xong bồ đoàn (đệm ngồi),chuẩn bị suôn sẻ mọi thứ, không hề phản đối hay mâu thuẫn gì cả, làm như cái người mém chút tranh cãi với Nguỵ Vô Tiện ở ngoài sân khi nãy và y bây giờ không hề liên quan một chút nào.
Vừa so sánh, Nguỵ Vô Tiện liền không thể bình tĩnh, đôi mắt từ đầu đến cuối nghi ngờ đánh giá Lam Vong Cơ, ngồi xuống rồi cũng không nhúc nhích, đến lúc đối phương nhắc nhở hắn: "Đưa tay cho ta", mới tỉnh ra à một tiếng, đưa tay cho đối phương nắm.
Bọn hắn không hẹn mà cùng nhắm mắt lại, ngưng thần tụ khí, hai cỗ linh lực khác biệt từ đan điền của hai người tuôn ra, sau đó giao hoà trong người Nguỵ Vô Tiện thành một thể.
Nguỵ Vô Tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479666/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.