Ba người chậm rãi đi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Hi Thần tủm tỉm cười, phảng phất làm như không thấy những thứ vừa rồi, hiền lành nói: "Vô Tiện thân thể có khá hơn chút nào không?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm phiền Lam Tông chủ lo lắng, Nguỵ mỗ thân thể cũng không đáng lo ngại."
Lam Hi Thần gật gật đầu, lại hỏi: "Trí nhớ kia..... khôi phục thế nào rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cái này ngài cũng không cần lo lắng, ta cảm thấy nhanh hồi phục! Phải không Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.
Lam Hi Thần vẫn như cũ cười ha hả: "Như thế rất tốt". Hắn thoảng quay đầu nhìn Lam Vong Cơ nói: "Vong Cơ, vừa vặn hôm qua công tượng đến hỏi, lễ thành thân của hai ngươi, phải chăng có thể tiếp tục công việc chuẩn bị?"
Nguỵ Vô Tiện nghe vậy sững sờ, trong lòng lộp bộp một tiếng, bước chân cũng ngừng: "Cái này....."
Hắn vẫn không nói gì, Lam Vong Cơ đã thay hắn nói: "Huynh trưởng, chuyện này không nóng nảy"
Ánh mắt Lam Hi Thần nhìn hắn hình như có mấy phần ý vị thâm trường (ánh mắt có nhiều ẩn ý),gật gật đầu nói: "Vậy chờ Vô Tiện hoàn toàn khôi phục ký ức rồi nói sau."
Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi.
Ba người tách ra ở chỗ ngã ba, Lam Hi Thần muốn về Hàn thất, Lam Vong Cơ thì cùng Nguỵ Vô Tiện đi về hướng Tĩnh thất.
Trên đường đi không ai nói gì, lúc sắp đến Tĩnh thất, vẫn là Lam Vong Cơ mở miệng trước, nói: "Ngươi không ngạc nhiên, vậy là đã nhớ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479665/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.