Chương trước
Chương sau
Lam Cảnh Nghi biết được Nguỵ Vô Tiện ký ức nhanh khôi phục, vào một ngày nọ, lúc Nguỵ Vô Tiện cùng bọn chúng luyện kiếm, mới lặng lẽ kéo riêng hắn sang một bên, thần thần bí bí nói: "Nguỵ tiền bối, người có thể biểu diễn cho ta xem lại một chút ...'cái kia' không?
Nguỵ Vô Tiện: "Cái nào?"
Lam Cảnh Nghi đặt chân, bên trên khoa tay lung tung, làm ra động tác thổi sáo, nói: "Chính là cái này!"
Nguỵ Vô Tiện hiểu rõ vỗ tay nói: "A, ngươi nói ngự thi ha!"
"Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút!" Lam Cảnh Nghi vội vàng dùng tay muốn che đi miệng hắn, nhìn bốn phía hoàn toàn không thấy ai mới tạm thời an tâm, nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đến khi tiền bối người khôi phục ký ức, khẳng định sẽ không chịu làm. Nhưng mà, chiêu kia thật sự quá đẹp! Sinh thời ta thật muốn xem lại một lần! Một lần là được!"
"Cái đứa nhỏ này, nói gì đó!" Nguỵ Vô Tiện bị hắn khen cảm thấy thấy lâng lâng, khoé môi giương lên, vỗ ngực nói: "Việc nhỏ! Nhưng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lấy đâu ra hung thi? Ta có thể thử một chút, chỉ sợ không triệu ra được thứ gì, người đừng quá chờ mong nha!"
Lam Cảnh Nghi liều mạng gật đầu: "Được, được, được!"
Nguỵ Vô Tiện thu Tuỳ Tiện, từ bên hông lấy ra Trần Tình đã lâu không dùng, đặt ngang lên môi, thổi non nửa chi từ khúc.
Suốt lúc đó Lam Cảnh Nghi vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm vào mặt đất, lúc tiếng sáo của Nguỵ Vô Tiện vang lên, quả thật mặt đất cũng giống lần trước, lại bắt đầu có chút rung động. Sau đó, một khối bạch cốt bỗng dưng phá đất mà chui lên! Sau đó, càng lúc càng có nhiều bạch cốt trống rỗng xuất hiện, bị tiếng sáo kia khống chế, cực nhanh chắp vá cùng một chỗ, vá thành.... từng con thỏ.
Nguỵ Vô Tiện sững sờ: "....."
Mười mấy bạch cốt thỏ xuất hiện trên đồng cỏ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉnh tề xếp thành một hàng, nhìn về hướng Nguỵ Vô Tiện, tựa hồ là chờ Di Lăng Lão tổ ra lệnh cho bọn hắn.
Tiếng sáo bỗng nhiên dừng lại, Nguỵ Vô Tiện vịn một cây đại thụ cười gập cả người: "Trời đất ơi! Đây là cái thứ quỷ gì hahahahaha...!
"Không, Không, Không!" Lam Cảnh Nghi nhìn bọn bạch cốt thỏ, trên mặt không giảm nửa điểm hưng phấn, kích động hô lớn, "Đẹp quá! Quá đẹp rồi! Không hổ là Di Lăng Lão tổ, thi thể gì cũng đều có thể khống chế!"
"Ai ai ai Tạm biệt, tạm biệt." Nguỵ Vô Tiện lúc này thật là muốn bịt miệng hắn, "Ngươi nhỏ giọng một chút, nhỡ bị Lam Trạm phát hiện thì làm sao bây giờ?"
Ai ngờ, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lời còn chưa dứt, phía sau hắn chợt truyền tới một tiếng ho nhẹ.
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Hắn cứng đờ xoay người lại, đã thấy Lam tông chủ Lam Hi Thần đi đến – mà đứng bên cạnh hắn, chính là Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện xấu hổ cười, Lam Cảnh Nghi thì bị doạ đến mất hồn. Mà đám bạch cốt thỏ kia, lại rất là vui sướng chạy về hướng Lam Vong Cơ.
Lam Hi Thần nói: "Bọn chúng rất là thích ngươi đó"
Lam Vong Cơ: "....."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.