Hết thảy mọi việc đều tiến hành thuận lợi vô cùng.
Từ khi bọn hắn về lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi ngày đều mất hơn mấy canh giờ cùng nhau tu luyện, mặc dù vất vả nhưng thấy hiệu quả rõ ràng. Nguỵ Vô Tiện ngày càng có thể nhớ thêm được nhiều sự kiện vụn vặt, Kim Đan cũng ngày càng hoàn chỉnh. Đoán chừng không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể nhớ hết mọi chuyện của kiếp trước và kiếp này, cùng có thể kết xuất được một viên Kim Đan vận chuyển linh lực bình thường.
Nếu có điểm không hoàn mỹ, đó chính là thời gian này Lam Vong Cơ khá bận rộn. Y khác với Nguỵ Vô Tiện – vốn chẳng có phận sự gì – y dù sao cũng là Hàm Quang Quân của Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ cần y có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ có chuyện thất loạn bát tao xảy ra cần y xử lý.
Lam Vong Cơ tỏ vẻ áy náy, Nguỵ Vô Tiện lại hết sức thông cảm. Khi mới bắt đầu tu luyện được một hai ngày, thật sự là hắn rất sốt ruột, chỉ hận không thể một ngày mười hai canh giờ dính với Lam Vong Cơ. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã nghĩ thông suốt, đằng nào hắn chạy cũng không được, nên hắn không thể bắt Lam Vong Cơ vất vả ở cùng hắn luyện công đến cả hai cùng mệt mỏi. Cho nên dần dần về sau, tần suất tu luyện giảm dần.
Hôm nay, vốn đã hẹn ban đêm cùng nhau tu luyện, nhưng Lam Vong Cơ phải xử lý vài sự vụ nên trở về trễ. Nguỵ Vô Tiện một mình ngồi đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479663/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.