"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt ngưng trọng, tiếng nói tràn đầy vẻ hoài nghi, hỏi: "Trí nhớ của người .... có phải đã hồi phục?"
"...?" Nguỵ Vô Tiện mơ hồ chớp mắt mấy cái, kết quả lực đạo trên cổ tay hắn bỗng nhiên tăng lên, đau đến mức hắn phải "A" một tiếng, chính là do tay của Lam Vong Cơ.
"....." Lam Vong Cơ cứng đờ, rồi mới nhận ra mình mất khống chế, có chút cúi đầu: "Thật xin lỗi"
"Không việc gì, không việc gì!" Nguỵ Vô Tiện đang định xoa cổ tay mình, nhưng Lam Vong Cơ đã thuận thế cầm cổ tay bị hắn bóp đỏ mà nhẹ nhàng xoa bóp, hắn cũng để yên cho y làm, thừa dịp này suy nghĩ kỹ lại các đầu mối.
--- Cũng khó trách Lam Vong Cơ lại hoài nghi như thế. Từ khi đối phương nói cho hắn biết Lam Tư Truy chính là Ôn Uyển lớn lên, hắn vẫn kêu thiếu niên đó là "A Uyển", Lam Cảnh Nghi có chỉnh hắn mấy lần nhưng hắn kiểu gì cũng không đổi cách kêu được. Kết quả vừa rồi chẳng hiểu tại sao lại thốt ra một tiếng "Tư Truy" nữa.
Cẩn thận suy nghĩ thêm, hắn phát hiện trí nhớ của mình vẫn có tổn thương không ít, vẫn không nhớ được khoảng thời gian sau khi ở bãi tha ma. Nhưng trong đầu tựa hồ lờ mờ xuất hiện một chuyện hắn mang các thiếu niên Lam gia cùng đi săn đêm, mơ mơ hồ hồ.
Hắn đem những sự kiện đó từng cái kể cho Lam Vong Cơ nghe, y rất nhanh nhận ra, đây đều là xảy ra trong khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479662/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.