Nếu như nói ban đầu còn có chút hoặc nhiều hoặc ít, ngoài tâm lý bản năng cảm thấy xấu hổ cùng kháng cự, nhưng sau đó ăn tuỷ biết vị, Nguỵ Vô Tiện liền triệt để biến thành chủ động. Lại một lần nữa đem Lam Vong Cơ áp đảo, cưỡi lên người đối phương, lúc này y cũng không cự tuyệt nữa, thậm chí còn dùng ánh mắt cổ vũ nhìn hắn chìm vào trạng thái đạt khoái cảm không còn chút sức lực nào.
Nguỵ Vô Tiện không nhớ rõ như thế nào mình lại ngủ mất – có thể do tình trạng kiệt sức thoải mái ngất đi cũng không chừng, tóm lại, khi hắn tỉnh lại, vẫn còn cùng Lam Vong Cơ duy trì tư thế méo mó nhơn nhớt không phân định rõ ràng, tay chồng tay, chân chồng chân, cùng ôm nhau nằm một chỗ.
Trên thân hai người đều có chút sền sệt, chắc là đêm qua căn bản không kịp tắm rửa đã ngủ mất rồi. Hắn như thế này không sao, nhưng với ấn tượng người mắc bệnh thích sạch sẽ như Lam Vong Cơ thế mà cũng chịu được như vậy, thì thật là kỳ lạ.
Nguỵ Vô Tiện vừa nghĩ vừa nhúc nhích, nhưng hắn vừa nhẹ nhàng nâng cánh tay lên một chút thì Lam Vong Cơ liền tỉnh. Vừa mở mắt ra, là nhìn thấy các mảng lớn các vết tích đỏ đỏ tím tím thảm không nỡ nhìn trên ngực của cả hai.
"....." nhớ lại hành động vĩ đại đêm qua, Nguỵ Vô Tiện có chút tự thấy ngượng ngùng, giải vây nói: "Là ngươi cắn ta trước, nên ta mới, ta mới ...." cũng cắn ngươi.
Có lẽ là dấu hôn cùng dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479658/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.