Nguỵ Vô Tiện đi hai bước, Lam Vong Cơ cũng theo hai bước, vừa định mở miệng nói chuyện, thì người phía trước bỗng xoay người lại nói: "Ta có thể tự đi!"
"...." Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi.
Nguỵ Vô Tiện lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, Tuỳ Tiện đeo bên hông, nói chuyện với Hàm Quang Quân tăng thêm mấy phần mạnh miệng, hơi hếch cằm, khẽ nói: "Ngươi biểu lộ lo lắng là có ý gì? Ta hiện đang đi tìm bọn A Uyển để luận bàn kiếm pháp một chút, không phải ngươi cũng muốn ngăn cản đó chứ?"
Lam Vong Cơ nói: "Bọn hắn không ở đây"
"A? Thế hả?" Nguỵ Vô Tiện tiến lên một bước nắm chạt vạt áo Lam Vong Cơ, cười nói: "Vậy thì thật tốt. Hàm Quang Quân giờ đang rảnh, bồi Nguỵ mỗ luyện kiếm một chút được không?"
Lúc này Nguỵ Vô Tiện chính là đang nhẫn nhịn một bụng cơn giận không tên, tựa như con nhím đang xù hết gai lên, nếu như bây giờ Lam Vong Cơ ngăn cản hắn làm bất kỳ cái gì, sợ là sẽ có bão xảy ra. Không ngờ, Lam Vong Cơ vừa rồi tắm rửa nhất định phải giúp hắn tắm, nhưng giờ lại đáp ứng hắn rất sảng khoái, không nói hai lời đem Nguỵ Vô Tiện lên Tị Trần, ngự kiếm đến một nơi rộng rãi không có người.
Nguỵ Vô Tiện trên Tị Trần bị gió thổi loạn cả tóc, cũng thổi loạn một phần tâm tình xao động của hắn.
Chính hắn cũng không thể nói là nguyên nhân gì, chỉ cảm thấy rất là giận, cần phải phát tiết ra ngay. Tị Trần vừa mới dừng lại, hắn liền không chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479659/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.