"......." Nguỵ Vô Tiện thực sự bị câu nói kia làm cho nghẹn lời, mặt dường như hơi đỏ một chút – giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ dán vào lỗ tai hắn, đích thực vẫn là giọng nói đó, mang tính sát thương quá cao. Như thể đang cố gắng che đi phản ứng không đúng lúc của mình, Nguỵ Vô Tiện nâng một chân, làm bộ đá vào trên mình Lam Vong Cơ, miệng nói: "Ai mà nghe lời ngươi?"
Lam Vong Cơ vỗ bộp một cái giữ lấy chân của hắn, thuận thế ấn xuống tách ra hai bên, sau đó một tay tháo thắt lưng của hắn, một tay cởi quần của hắn, xe nhẹ đường quen động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, Nguỵ Vô Tiện thậm chí còn chưa kịp phản ứng với những gì y làm, thì đã thấy hạ thân chợt lạnh.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, tay hơi giãy giụa, vẫn đang bị mạt ngạch của Lam Vong Cơ cột chặt, nghiễm nhiên đối phương trở thành dao thớt, còn hắn trở thành miếng thịt bò trên thớt gỗ. Tuy nói rằng hết thảy chuyện này đều do chính hắn tự làm tự chịu, thế nhưng trong cuộc đời của Di Lăng Lão Tổ, vẫn chưa từng có dáng vẻ bị người khác quản chế như thế này. Cái gì có thể nói đều đã nói ra hết, trong tình huống này, là bất mãn kêu gào đủ thứ để cho Lam Vong Cơ thả mình ra, nhưng nhìn thấy cũng chỉ như là phô trương thanh thế (kêu cho có),nên Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn khiến cho mình mất mặt như thế nữa, bèn cười cười, nói: "Nè, ta nói nè Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479656/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.