"......." Nguỵ Vô Tiện thực sự bị câu nói kia làm cho nghẹn lời, mặt dường như hơi đỏ một chút – giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ dán vào lỗ tai hắn, đích thực vẫn là giọng nói đó, mang tính sát thương quá cao. Như thể đang cố gắng che đi phản ứng không đúng lúc của mình, Nguỵ Vô Tiện nâng một chân, làm bộ đá vào trên mình Lam Vong Cơ, miệng nói: "Ai mà nghe lời ngươi?" Lam Vong Cơ vỗ bộp một cái giữ lấy chân của hắn, thuận thế ấn xuống tách ra hai bên, sau đó một tay tháo thắt lưng của hắn, một tay cởi quần của hắn, xe nhẹ đường quen động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, Nguỵ Vô Tiện thậm chí còn chưa kịp phản ứng với những gì y làm, thì đã thấy hạ thân chợt lạnh. Hắn nuốt nuốt nước miếng, tay hơi giãy giụa, vẫn đang bị mạt ngạch của Lam Vong Cơ cột chặt, nghiễm nhiên đối phương trở thành dao thớt, còn hắn trở thành miếng thịt bò trên thớt gỗ. Tuy nói rằng hết thảy chuyện này đều do chính hắn tự làm tự chịu, thế nhưng trong cuộc đời của Di Lăng Lão Tổ, vẫn chưa từng có dáng vẻ bị người khác quản chế như thế này. Cái gì có thể nói đều đã nói ra hết, trong tình huống này, là bất mãn kêu gào đủ thứ để cho Lam Vong Cơ thả mình ra, nhưng nhìn thấy cũng chỉ như là phô trương thanh thế (kêu cho có),nên Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn khiến cho mình mất mặt như thế nữa, bèn cười cười, nói: "Nè, ta nói nè Lam Trạm, ngươi thực sự có thể làm không đó?" -- Cũng khó trách hắn nghĩ vậy. Dù sao Lam Vong Cơ trong ấn tượng của hắn, là một nam nhân ngây ngô ngay cả đông cung cũng không dám xem. Lam Vong Cơ đem cái quần mới vừa cởi ra của hắn ném sang một bên, nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không giải thích nhiều lời, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại có thể thấy được ý tứ trong ánh mắt đó. Lam Vong Cơ muốn hắn chờ mà xem. Bàn tay ấm áp vuốt ve hai bên đùi trần trụi của hắn, bàn tay hơi thô ráp kích thích làn da run rẩy một trận, cứ nhào nặn chỗ bắp đùi với mục đích rõ ràng. Trái tim Nguỵ Vô Tiện nhảy thình thịch càng lúc càng dữ dội hơn, đặc biệt chú ý hạ thân trống trải của mình đang nằm trong ánh mắt trong suốt của Lam Vong Cơ, khiến hắn càng thêm bồn chồn. Ánh mắt hắn dời đi nơi khác, trong lòng nghĩ lung tung: sớm biết vậy thì hồi nãy lẽ ra nên đánh với Lam Trạm một trận, cho dù phải làm, thì thế nào cũng nên để hắn chủ động làm mới đúng ..... "A!" Giữa hai chân bỗng nhiên truyền đến một cảm giác khác thường, Nguỵ Vô Tiện hô nhỏ một tiếng, vội nhìn xuống. Kết quả không nhìn thì tốt hơn, vừa nhìn thấy, hô hấp của hắn lập tức đều bị đình trệ. Lúc đó Lam Vong Cơ quỳ gối giữa hai chân của hắn, đầu cúi xuống, dường như là áp sát vào bụng hắn. Mà vật giữa hai chân còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị y ngậm trong miệng. "....." nhìn hình ảnh vượt quá sự tưởng tượng này, khiến cho Nguỵ Vô Tiện không khác gì bị sét đánh giữa trời quang – thật giống như Lam Vong Cơ mới một giây trước còn giám sát hắn chép phạt thì giây sau đã ấn hắn xuống..... Không, không, rõ ràng một giây trước người này còn ở một nơi trời quang trăng sáng tham gia Thanh Đàm Hội mà một giây sau đã ngậm lấy vật đó của hắn, bởi vậy trong nháy mắt, Nguỵ Vô Tiện không cảm thấy sảng khoái, mà là có loại cảm giác mạo phạm sâu sắc. "Ơ, này, Lam Trạm!" Hắn nói với giọng run rẩy, cố giãy giụa để đứng lên, "Lam Trạm, ngươi đang làm gì vậy Lam Trạm!!" Lam Vong Cơ lại làm như biết trước hắn sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, thần sắc vẫn tự nhiên, không nhanh không chậm đè hai bắp đùi của hắn tách mạnh ra, đang làm cái gì lại tiếp tục làm cái đó. Dương vật tinh xảo mềm mại của hắn bị y ngậm sâu tới tận yết hầu, dừng một lát, đầu lưỡi của y bắt đầu đảo xung quanh, lúc đầu là chậm rãi, sau đó càng lúc càng nhanh hơn. Nguỵ Vô Tiện: "!!!" Hắn lập tức im bặt, phần eo thon cong lên, hai mắt đều trừng lớn, không dám tin mà nghĩ: Trời ạ! Gay go, gay go, không lẽ trước kia "ta" thường xuyên cùng Lam Vong Cơ làm loại chuyện này?! -- Hắn nghĩ cùng lắm chỉ là dùng miệng hôn một cái, dùng tay rờ một chút!? Mặc cho hắn kinh ngạc thế nào, khó chấp nhận thế nào, hành động của Lam Vong Cơ vẫn thực sự quá mức trực tiếp hữu hiệu, chỉ một lát sau, dương vật đang mềm mại của hắn trở nên sừng sững đứng thẳng, Lam Vong Cơ cũng không cách nào ngậm hết, nên y nhả ra một chút. Khoái cảm chưa đến mức kịch liệt, Nguỵ Vô Tiện vội nắm chặt cơ hội này để ráng giãy giụa lần cuối, cố gắng nhổm người lên nói: "Lam Trạm, Lam Trạm! Ngươi thực sự không cần uỷ khuất như vậy, kỳ thật ngươi có thể dùng tay ... Ô ...A!" Hắn còn chưa kịp nói xong lời này, bởi vì đầu lưỡi Lam Vong Cơ bỗng nhiên mạnh mẽ liếm qua vài cái ngay đầu dương vật hắn, giống như đây mới là chính thức bắt đầu hành động. Sau khi đầu lưỡi liếm qua vài vòng, lại biến thành ôn nhu mút vào phần đầu dương vật, linh hồn nhỏ bé của Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng bị y hút hết, mắt trắng dã, gần như bị tước vũ khí tại chỗ. Khoái cảm quá mạnh mẽ, hắn rốt cuộc không còn bụng dạ nào đi khuyên can Lam Vong Cơ. Bất kể là chuyên tâm hưởng thụ hay cố gắng nhẫn nhịn cũng thế, hắn đều mím chặt môi không nói, thân mình cũng không nhúc nhích, chỉ có bên trong đùi không tự chủ được mà run nhè nhẹ. Lam Vong Cơ tất nhiên phát hiện Nguỵ Vô Tiện đang muốn cùng mình phân cao thấp – Nguỵ Vô Tiện như thế này thật hiếm thấy, lông mày y hình như nhướng lên, đưa tay giữ lấy thân hình trần truồng của đối phương, đồng thời nhịp người theo tiết tấu, cổ hơi hơi chuyển động, di chuyển miệng sang một góc độ khác rồi chậm rãi phun ra nuốt vào. ".... Ô ô ....." Nguỵ Vô Tiện cắn môi, ngón chân bấu vào chăn, hai tay bị trói cũng nắm chặt chăn đệm, lúc động tác của Lam Vong Cơ nhanh dần lên, hắn không thể nhịn được phải phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt như một con thú nhỏ. Lam Vong Cơ tạm thời nhả cự vật của hắn ra, hôn nhẹ lên phần đầu ướt sũng đó. Chợt mất đi sự ấm áp và thoải mái đang bao quanh chỗ đó, Nguỵ Vô Tiện mờ mịt chớp mắt nhìn, nhưng Lam Vong Cơ không để yên cho hắn lâu lắm, môi hôn lên hai túi da bên dưới, sau khi liếm nhẹ, liền lấy ngón tay vỗ về chơi đùa cho nó săn lại. "A a .... Khoan đã! Đừng...." Bị làm như vậy hai lần thôi, là toàn thân Nguỵ Vô Tiện tê rần, thắt lưng cũng vô thức mà bắt đầu vặn vẹo. Hắn cảm thấy như mình đã thoát ra, nhưng thật ra là càng thêm đẩy vật trên tay Lam Vong Cơ vào trong miệng y. Dương vật đứng sừng sững một mình rốt cuộc nhịn không được mà phun ra thanh dịch, Lam Vong Cơ dùng đầu lưỡi liếm từng chút đến hết, rồi lại lần nữa ngậm sâu vật ấy của Nguỵ Vô Tiện. "...... Ô a!" Nguỵ Vô Tiện híp mắt, toàn thân như chìm trong nước. Hắn rốt cuộc không thể không cắn răng mà thừa nhận: Lam Trạm quả nhiên là ...... rất điêu luyện! Nhìn hắn cả người đều mềm nhũn, trên mặt không còn vẻ bài xích nữa, mà tất cả đều là đắm chìm trong sự hưởng thụ, Lam Vong Cơ một bên tiếp tục liếm hôn hắn, một bên dùng ngón tay xoa nhẹ vào mông, đụng đến chỗ y muốn từ lâu nhưng không được chạm tới, dứt khoát xoa nhẹ hai cái. Huyệt khẩu làm như cũng đã sớm chờ y từ lâu, gần như là vạn phần chủ động ăn lấy ngón tay đang đưa vào của y, như thể khẩn thiết yêu cầu y hung hăng mà làm một trận. Nguỵ Vô Tiện đang đắm chìm trong động tác cực kỳ chiều chuộng của Lam Vong Cơ ở phía trước hắn, cho nên đến khi ý thức được chuyện đang xảy ra ở phía sau mình thì tất nhiên cũng đã không còn kịp phản đối nữa, hai ngón tay của Lam Vong Cơ đã vào sâu bên trong. Thân thể vốn đã quen với chuyện này từ lâu, nên không cảm thấy gì, đến khi nhận ra, khó tránh khỏi nổi hết cả da gà, cả kinh kêu lên: "Lam Trạm, ngươi đang làm cái gì?!" -- Kỳ thật chính hắn cũng biết hỏi như vậy thật ngốc. Ngày đầu tiên Lam Vong Cơ đã suýt làm như vậy với hắn rồi, vất vả đè nén tới tận hôm nay, khẳng định là không thể trốn thoát một lần nữa. Nhưng dù thân thể Nguỵ Vô Tiện thành thục đến thế nào, thì về mặt tâm lý vẫn là non nớt, ở một nơi xấu hổ trong thân thể như vậy lại có dị vật không phải của chính mình, nên cảm thấy bài xích cũng là bình thường. Nhận thấy người dưới thân thoáng cứng đờ, Lam Vong Cơ càng thêm ôn nhu trấn an hắn, ngón tay sờ soạng bên trong cơ thể hắn, tuy huyệt thịt đang liên tục co bóp, ra sức mút lấy ngón tay của y, khát khao được yêu thương, nhưng y vẫn kiên trì mở rộng nó ra, mục đích là tiến tới nơi sâu trong cùng, dùng một lực vừa phải ở đầu ngón tay, nhấn xuống một cái. Ngay lập tức Nguỵ Vô Tiện hét lên như y mong đợi: "A! ! !" Cả người hắn nảy lên như một con cá, trên mặt biểu lộ vẻ mười phần kinh ngạc. Cái phản ứng xứng đáng này, thực sự Lam Vong Cơ cảm thấy xem bao nhiêu lần vẫn không chán. Kỳ thật lần gần đây nhất, Nguỵ Vô Tiện đã không còn phản ứng mạnh như vậy, quả thực được nhìn giống như hai người quay lại thời kỳ mới bắt đầu làm chuyện này, mới mẻ và kích thích hơn nhiều. -- Điểm khác biệt chính là, khi đó Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều còn non tơ, hai người một bên thì sờ soạng một bên thì muốn làm, ngươi đưa ta đẩy, chẳng phân biệt được thắng bại. Nhưng hiện tại, Lam Vong Cơ chính là đã được Nguỵ Vô Tiện "ma luyện" thành một thân bản lĩnh, bỗng nhiên giờ đối phó với Nguỵ Vô Tiện còn non nớt, quả thực là thuận buồm xuôi gió. Nguỵ Vô Tiện vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ "Đó là cái gì", "Bên trong cơ thể mình lại có một chỗ như vậy sao", nhưng Lam Vong Cơ không vì phản ứng kịch liệt như dự kiến của y mà giảm bớt lực đạo, ngược lại là không ngừng tiếp tục tìm cái chỗ kia, sóng kia chưa lặng sóng khác đã tới, Nguỵ Vô Tiện nhất thời thích đến muốn điên luôn rồi. Thân thể hắn lâu rồi không mây mưa, suy nghĩ của hắn lại hoàn toàn như tờ giấy trắng mở ra, thật sự cho dù nhìn từ phương diện của ai, thì cũng đều không thể chịu nổi khi bị làm như vậy. "A a a ..... Lam Trạm, Lam Trạm! Nơi đó, cái gì....!" hắn không thể nhịn được lắc lắc đầu, hai tay không ngừng giãy giụa, tựa hồ muốn bảo vệ nơi đó không cho Lam Vong Cơ tiếp tục chơi đùa, hai đùi cũng run rẩy kẹp lấy đầu Lam Vong Cơ. Trong khi Lam Vong Cơ đang ấn vào điểm nhạy cảm trong cơ thể hắn, vẫn không quên âu yếm phía trước hắn, miệng ngậm lấy đầu dương vật, dùng đầu lưỡi trượt liếm vài cài ở những nơi khiến đối phương thoải mái nhất, thêm chút lực đạo xoa xoa túi da bên dưới, Nguỵ Vô Tiện thét lên chói tai, dương vật run rẩy vài cái như muốn bắn ra, Lam Vong Cơ đúng lúc ấy dùng ngón cái nhấn ngay tại gốc, ngăn cản cơn cao trào sắp bùng nổ của hắn. "Ưm..!" khoái cảm đột nhiên bị cản trở phát tiết, Nguỵ Vô Tiện đập đầu vào gối vài cái, con ngươi đỏ ngầu trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, trên mặt Lam Vong Cơ không phản ứng gì, ngón tay trong hậu huyệt mạnh mẽ xoa ấn hai cái, Nguỵ Vô Tiện "A!" một tiếng, ánh mắt hung ác kia trong nháy mắt mềm mại trở lại. "Nguỵ Anh," Lam Vong Cơ xoa chỗ kia của hắn, bỗng nhiên mở miệng, không nhanh không chậm nói: "Chỗ này của ngươi, là có cảm giác nhiều nhất." "Cái ..." Nguỵ Vô Tiện đang bận cảm nhận bên trong, ngạc nhiên: "..... Lam.. ngươi....." Điều này thật quá xấu hổ. Rõ ràng chỉ giống như bình tĩnh kể một sự thật, nhưng ở tình huống như vậy, từ chính miệng Lam Vong Cơ nói ra với hắn, mặt của Nguỵ Vô Tiện nóng bừng như bốc hoả. Hắn theo bản năng muốn dùng võ mồm để đáp lại, nhưng hiện tại hắn toàn toàn nằm trong tay Lam Vong Cơ, đối phương căn bản không cho hắn có cơ hội, vừa nói xong liền nhấn thêm vài cái, tiếp đó lại nuốt dương vật của hắn một lần nữa, lần này không phải mút và liếm nữa, mà là hoàn toàn nuốt sâu tận bên trong, làm cho Nguỵ Vô Tiện lại đạt được khoái cảm mãnh liệt, khoé mắt ướt át vô cùng. "Lam Trạm ..... đừng ..... A a a!.....!" Trước sau cũng kích thích khiến khoái cảm thật sự quá mức điên cuồng, cho dù là tác động đến thân thể hay đến tâm lý, thì cũng đều đem Nguỵ Vô Tiện đánh cho tan nát tơi bời. Những khoái cảm chết người không ngừng nối tiếp nhau, Lam Vong Cơ đã cố tình ngăn cản hắn lên cao trào một lần – Lam Vong Cơ không ngừng lại lúc dương vật lại nảy lên, ngược lại còn gia tăng lực ấn, miệng cũng mạnh mẽ mút vào, Nguỵ Vô Tiện muốn nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, vật dưới bụng không thể khống chế mà đứng thẳng lên, cả người được bao trùm lấy bởi khoái cảm kịch liệt, toàn thân nâng lên, giống như bị cố định giữa không trung, giây lát sau lại giống như bị rút hết khí lực, mềm nhũn ngã vật trên giường, phát ra một âm thanh bị bóp nghẹt. Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng tạm thời buông tha hắn, nhả dương vật đã mềm nhũn của hắn ra, ngón tay cũng rút ra khỏi hậu huyệt, kéo theo một dòng chất lỏng không rõ lai lịch. Nguỵ Vô Tiện ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào trần nhà, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần sau khoái cảm bắn tinh, đến khi Lam Vong Cơ nghiêng người ôn nhu hôn lên hai má của hắn, hắn mới bỗng nhiên phản ứng lại, nghiêng đầu, há miệng cắn vào môi Lam Vong Cơ. Rất mất mặt, Nguỵ Vô Tiện nghĩ. Hắn chính là bị Lam Vong Cơ dùng miệng và tay chơi đùa một chút đã .... căn bản còn không thể kiên trì giữ được lâu! "Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện đỏ mặt hét lên, "Ngươi mau cởi trói cho ta, ta sẽ chơi ngươi". Lam Vong Cơ hôn lên khoé miệng hắn, nói: "Lần sau đi" Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn chờ lần sau gì nữa, ngươi cởi trói cho ta .... ặc!" Hắn bỗng nhiên hậu tri hậu giác nhận ra một vấn đề: hắn vừa rồi đích thị là bắn tinh rất tốt, tích luỹ đã lâu, nên hẳn là phải bắn ra không ít. Vậy.... mấy thứ kia, đâu rồi? Hắn vốn tưởng là dính trên quần áo, hiện tại mới nhớ đến, lúc ấy Lam Trạm đang ngậm sâu dương vật của hắn như vậy, hắn bắn ra tất nhiên đều sẽ vào hết .....! Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há mồm: "......." Thế mà Lam Vong Cơ làm như không có việc gì, thậm chí không nói một lời nào. Lam Vong Cơ nhìn hắn đột nhiên mở to hai mắt, còn tưởng xảy ra chuyện gì, nên quan tâm hỏi han: "Làm sao vậy" Nguỵ Vô Tiện hung hăng trừng mắt liếc y một cái, bị Lam Vong Cơ đè nặng, phải dùng cả tay chân để cố nhổm lên, nói: "Ngươi nhanh cởi trói cho ta! Ngươi để ta tới một chuyến! Ta cũng phải làm!" Lam Vong Cơ: "...." Y có chút khó hiểu nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện trong ấn tượng của Lam Vong Cơ, sẽ không có ý nghĩ như vậy. Người nọ quen hưởng thụ, mỗi khi được y làm cho thoải mái chỉ biết ôm y và kêu tên y, dáng vẻ không giống như bây giờ, thật mạnh mẽ lại quật cường, muốn ăn miếng trả miếng. -- Đây chính là Di Lăng Lão Tổ cao ngạo và phô trương, lúc chưa bị năm tháng dài đằng đẵng mài giũa thành góc cạnh. Là nam nhân thì đều có ham muốn chinh phục, Lam Vong Cơ tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Mà Nguỵ Vô Tiện trước mắt thế này đúng là cực kỳ kích thích ham muốn đó của y, làm cho ngọn lửa trong lòng y bùng cháy mạnh mẽ. Lam Vong Cơ như bị mê hoặc bình tĩnh cúi người xuống, môi khẽ mở, nói nhỏ bên tai Nguỵ Vô Tiện: "Không thể". Nguỵ Vô Tiện: "??!" hắn phản đối nói: "Ngươi rõ ràng nói là không từ chối ta việc gì ..... ưm!!" Lúc này Lam Vong Cơ đã hoàn toàn cúi xuống, đem những oán giận hắn chưa nói xong đều chặn lại trong cổ họng. "Ô.... Ưm..." Trong miệng Lam Vong Cơ dường như còn lưu lại một chút mùi, Nguỵ Vô Tiện chỉ nghĩ về cái mùi vị nào đó, đột nhiên cả người thấy không ổn lắm. Nhưng Lam Vong Cơ cứ lưu luyến hôn hắn làm hắn rất thích, triền miên hôn một lúc, thân thể cũng không còn giãy giụa nữa, giống như một con mèo được vuốt ve bộ lông, dần dần nằm im an phận. Khi tách ra, Lam Vong Cơ cắn môi dưới của hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện cũng không chịu thua quay lại cắn y một cái, nhưng lại không ồn ào đòi y cởi trói cho hắn nữa. Sau đó trong lòng nghĩ thông suốt, trước đây hắn rất vui khi được người khác hầu hạ, thế là làm ra vẻ lười biếng mà hưởng thụ, nhấc người cọ cọ vào thắt lưng Lam Vong Cơ, giọng nói có vài phần thúc giục khao khát chưa được thoả mãn, "Việc hồi nãy, làm lại nhé!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]