Hai người duy trì một khoảng cách, nhất thời không ai nói gì, cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ mở miệng hỏi trước: "Ta, đã làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện trong lòng chậc chậc: Quả thật tỉnh rượu thì cái gì cũng không nhớ rõ! Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Lam Vong Cơ, bỗng nhiên nảy lên một ý muốn gian tà, hắn vẫn ung dung khoanh tay hướng về đối phương cười nói: "Muốn biết?"
Lam Vong Cơ: "...."
Ánh mắt của y đảo qua trên người Nguỵ Vô Tiện – kỳ thật nhìn thấy bề ngoài đối phương hiện tại thì y liền biết mình cũng không có làm gì, nhưng vẫn thuận theo Nguỵ Vô Tiện nói: "Muốn"
Nguỵ Vô Tiện thần thần bí bí ngoắc ngoắc tay, ra hiệu hắn tới gần, Lam Vong Cơ quả thật tiến tới gần hắn. Ai ngờ đi chưa được mấy bước, Nguỵ Vô Tiện đột ngột nắm lấy Lam Vong Cơ quật y ngã ra trên giường.
Lam Vong Cơ đổ lên giường, chưa kịp đứng dậy, vội nói: "Nguỵ Anh!"
Nguỵ Vô Tiện cũng rất nhanh leo lên giường, hắn dứt khoát tách hai chân ra cưỡi trên người Lam Vong Cơ, dùng sức đè hai vai y, không cho y đứng dậy, không nói lời nào, cúi người hôn xuống.
Lam Vong Cơ: "!!!"
Động tác của Nguỵ Vô Tiện so với hồi nãy mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần – chỉ vì hắn biết hồi nãy Lam Vong Cơ vẫn là "hài tử" (trẻ con),còn bây giờ đã triệt để thanh tỉnh.
Hắn mười phần chủ động, dùng môi lưỡi hôn Lam Vong Cơ, vừa hôn, vừa dùng tay kia bắt đầu xới tung quần áo trước ngực y, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tien-sao-biet-khong-phai-phuc/479655/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.